Bài thơ "Lối mòn xưa" của Nguyễn Duy là một tác phẩm đầy xúc động, thể hiện tình cảm sâu sắc của tác giả đối với quê hương và những kỷ niệm tuổi thơ. Qua những hình ảnh giản dị, mộc mạc, tác giả đã khắc họa nên một bức tranh làng quê Việt Nam thanh bình, yên ả, đồng thời gửi gắm những suy ngẫm về cuộc sống, về thời gian và về quá khứ.
Mở đầu bài thơ, tác giả nhắc đến "lối mòn xưa", một hình ảnh quen thuộc, gần gũi với mỗi người dân Việt Nam. Lối mòn ấy là con đường dẫn đến tuổi thơ, là nơi lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ. Nó là chứng nhân cho những tháng ngày êm đềm, hạnh phúc của tuổi thơ.
Hình ảnh "cỏ" được tác giả sử dụng rất tinh tế. Cỏ là loài thực vật nhỏ bé, yếu ớt nhưng lại có sức sống mãnh liệt, kiên cường. Nó tượng trưng cho sức sống bền bỉ, dẻo dai của con người Việt Nam. Dù phải trải qua bao khó khăn, gian khổ, họ vẫn luôn vươn lên, vượt qua mọi thử thách để vươn tới thành công.
Tiếp theo, tác giả miêu tả khung cảnh thiên nhiên thanh bình, yên ả với hình ảnh "mây trắng", "chim hót", "nắng chiều tà". Mây trắng bồng bềnh trên bầu trời, chim hót líu lo trên cành cây, nắng chiều tà nhuộm đỏ cả cánh đồng. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, gợi lên cảm giác thanh bình, yên tĩnh.
Cuối cùng, tác giả khép lại bài thơ bằng hình ảnh "con đường" - con đường dẫn đến tuổi thơ, dẫn đến những kỉ niệm đẹp đẽ. Con đường ấy là sợi dây nối liền quá khứ với hiện tại, là cầu nối giữa tâm hồn trẻ thơ với tâm hồn trưởng thành.
Qua 13 dòng thơ cuối, tác giả đã khéo léo sử dụng các biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa, ẩn dụ,... để làm nổi bật chủ đề của bài thơ. Bài thơ đã thể hiện tình cảm sâu sắc của tác giả đối với quê hương, với những kỉ niệm tuổi thơ. Đồng thời, nó cũng là lời nhắc nhở chúng ta hãy trân trọng những giá trị truyền thống, giữ gìn và phát huy những nét đẹp của dân tộc.