07/05/2025
07/05/2025
07/05/2025
thuphuongnguyen Bài thơ "Đất" của Trần Đăng Khoa đã để lại trong em nhiều cảm xúc sâu sắc bởi cách nhà thơ ca ngợi vẻ đẹp bình dị mà vĩ đại của đất – người mẹ hiền thầm lặng nuôi dưỡng sự sống. Với giọng thơ khỏe khoắn, dồn dập và hình ảnh giàu sức gợi, Trần Đăng Khoa đã nhân hóa đất như một con người giàu tình cảm, có sức chịu đựng và cống hiến phi thường. Đất âm thầm “nằm yên” nhưng lại nuôi lớn cây cối, che chở con người, chịu đựng bom đạn chiến tranh mà không hề oán trách. Những câu thơ như “Đất ôm ấp những cánh đồng / Gieo mầm xanh cho lúa trổ bông” khiến em càng thêm biết ơn và yêu quý đất hơn. Qua bài thơ, em không chỉ cảm nhận được sự gắn bó mật thiết giữa con người với thiên nhiên, mà còn học được bài học về lòng kiên nhẫn, sự hy sinh và tình yêu thương âm thầm. "Đất" không chỉ là một bài thơ tả thiên nhiên, mà còn là bản anh hùng ca ca ngợi sức mạnh bền bỉ và vẻ đẹp ẩn sâu của quê hương, Tổ quốc.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời