Nguyễn Quang Thiều là nhà thơ trưởng thành trong giai đoạn đổi mới của nền văn học Việt Nam. Ông nổi tiếng với phong cách thơ độc đáo, khác biệt, mang đậm dấu ấn cá nhân. Thơ của Nguyễn Quang Thiều thường sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi nhưng lại giàu hình ảnh, tạo nên những bức tranh quê hương đầy cảm xúc. Bài thơ "Bài hát về cố hương" là một ví dụ điển hình cho phong cách này.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh "bài hát" được lặp đi lặp lại nhiều lần, tạo nên sự gắn bó mật thiết giữa nhân vật trữ tình và quê hương. "Bài hát" không chỉ đơn thuần là một bài hát mà còn là sợi dây nối kết tâm hồn của người con xa xứ với nơi chôn rau cắt rốn. Qua từng câu thơ, ta cảm nhận được tình yêu tha thiết, nồng nàn của tác giả dành cho quê hương.
Hình ảnh "cố hương" được nhắc đến với sự trìu mến, thân thương. Đó là nơi chứa đựng bao kỷ niệm tuổi thơ, là nơi lưu giữ những giá trị tinh thần thiêng liêng nhất. Tác giả sử dụng biện pháp tu từ so sánh, ẩn dụ để nâng cao giá trị của "cố hương": "Khúc ruột chôn ở cố hương". Hình ảnh "khúc ruột" gợi lên sự gắn kết máu thịt, ruột rà giữa con người và mảnh đất quê hương.
Tác giả cũng khéo léo sử dụng hình ảnh "tiểu sành" và "lò gốm" để tạo nên một khung cảnh u ám, tang thương. Đây là những hình ảnh đặc trưng của làng nghề gốm sứ Bát Tràng, nơi đã trải qua bao thăng trầm, biến đổi của thời gian. Tuy nhiên, dù cuộc sống có thay đổi, tình yêu quê hương vẫn luôn tồn tại trong trái tim mỗi người con xa xứ.
Bên cạnh đó, nhịp thơ linh hoạt, lúc nhanh, lúc chậm, lúc lại dồn dập, tạo nên sự chuyển biến tâm trạng của nhân vật trữ tình. Giọng điệu trầm buồn, da diết, thể hiện nỗi nhớ quê hương da diết, khôn nguôi.
Qua bài thơ "Bài hát về cố hương", Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa thành công tình yêu quê hương sâu sắc, chân thật. Bằng ngôn ngữ giản dị, gần gũi, tác giả đã lay động lòng người, khiến chúng ta thêm yêu và trân trọng quê hương mình.