Bài thơ "Có Một Miền..." của Nguyễn Văn Song đã mang đến cho độc giả những cảm xúc chân thành, sâu lắng về quê hương, về tình mẫu tử thiêng liêng. Hai khổ thơ đầu tiên đã vẽ nên bức tranh làng quê Việt Nam bình dị, mộc mạc nhưng ẩn chứa bao tình cảm ấm áp, chan hòa.
Mở đầu bài thơ, tác giả nhắc đến "miền" - một địa danh cụ thể, gắn liền với tuổi thơ của mình. Hình ảnh "trưa hè yên ả", "bát chè xanh thắm tình quê" gợi lên khung cảnh thanh bình, giản dị của làng quê. Những chi tiết nhỏ bé, đơn sơ ấy lại chứa đựng cả một bầu trời ký ức, là minh chứng cho tình yêu quê hương tha thiết của tác giả.
Tiếp nối dòng cảm xúc, tác giả miêu tả hình ảnh người mẹ tần tảo, lam lũ. "Mẹ gánh cuộc đời, xộc xệch thời gian" là hình ảnh ẩn dụ cho sự hi sinh thầm lặng của người phụ nữ. Mẹ là người vun trồng, chăm sóc cho cây cối, cũng là người nuôi dưỡng tâm hồn con trẻ. Sự vất vả, nhọc nhằn của mẹ được thể hiện qua "khóe mắt nồng cay". Đó là giọt nước mắt của niềm vui, hạnh phúc lẫn nỗi buồn, lo toan.
Câu hỏi tu từ "quê nội thân thương như bàn tay chai sạn" như một lời khẳng định về tình yêu quê hương tha thiết, sâu đậm của tác giả. Quê hương là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ, là nơi con người tìm về sau những bộn bề cuộc sống.
Hai khổ thơ kết thúc bằng hình ảnh "khóe mắt nồng cay trong chiều chạng vạng" được lặp lại. Đây là chi tiết nghệ thuật đặc sắc, góp phần tăng cường hiệu quả biểu đạt. Nó không chỉ gợi lên nỗi nhớ da diết, khắc khoải của tác giả mà còn thể hiện sự đồng cảm, sẻ chia sâu sắc. Tác giả như đang trực tiếp trải lòng mình trên trang giấy, khiến người đọc cũng rung động, bồi hồi.
Qua hai khổ thơ, tác giả đã thể hiện tình yêu quê hương tha thiết, sâu nặng. Bài thơ không chỉ là lời tri ân đối với quê hương, mà còn là lời nhắc nhở mỗi người hãy biết trân trọng, gìn giữ những giá trị truyền thống tốt đẹp.