i:
câu 1. Thể thơ của văn bản trên là thất ngôn bát cú Đường luật. Dấu hiệu nhận biết thể thơ này dựa trên cấu trúc bài thơ gồm 8 câu, mỗi câu có 7 chữ, tuân thủ quy tắc đối xứng về vần, nhịp và bố cục. Bài thơ sử dụng phép đối, gieo vần chân, vần lưng, tạo nên âm điệu du dương, uyển chuyển.
câu 2. Chủ thể trữ tình của bài thơ xuất hiện trực tiếp qua từ ngữ "tôi".
câu 3. Các từ láy được sử dụng trong đoạn trích "Vội Vàng" của Xuân Diệu là "chếnh choáng", "đã đầy", "no nê". Các từ láy này mang đến hiệu quả nghệ thuật đặc biệt:
- "Chếnh choáng": Từ láy tượng hình, gợi tả trạng thái say sưa, ngây ngất, mê đắm của con người khi tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên. Hình ảnh "chếnh choáng mùi thơm" thể hiện cảm giác say sưa, ngây ngất của con người khi hít thở bầu không khí trong lành, tràn ngập hương thơm của mùa xuân.
- "Đã đầy": Từ láy tượng thanh, diễn tả cảm giác thỏa mãn, hài lòng tột đỉnh. Cụm từ "đã đầy ánh sáng" thể hiện niềm vui sướng, hạnh phúc khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp rực rỡ của thiên nhiên. Ánh sáng mặt trời, ánh sáng của mùa xuân đã lấp đầy tâm hồn con người, khiến họ cảm thấy tràn đầy sức sống.
- "No nê": Từ láy tượng thanh, nhấn mạnh mức độ cao nhất của sự thỏa mãn, hài lòng. Câu thơ "cho no nê thanh sắc của thời tươi" thể hiện sự tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của cuộc sống, của tuổi trẻ. Con người như được hòa mình vào thiên nhiên, được trải nghiệm tất cả những gì tinh túy nhất của tạo hóa ban tặng.
Tóm lại, việc sử dụng các từ láy "chếnh choáng", "đã đầy", "no nê" đã góp phần tạo nên bức tranh mùa xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống, đồng thời thể hiện tâm hồn nhạy cảm, yêu đời, ham sống của nhà thơ Xuân Diệu.
câu 4. Hai câu thơ "Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua, xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già" thể hiện quan niệm về thời gian của Xuân Diệu. Theo đó, tác giả sử dụng biện pháp đối lập để diễn tả sự vận động trái chiều của thời gian. "Xuân đương tới" tức là mùa xuân đang đến, mang theo niềm vui, hy vọng, sự tươi mới. Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc "xuân đương qua", nghĩa là mùa xuân đang dần trôi đi, mang theo những gì đẹp đẽ, rực rỡ nhất. Tương tự, "xuân còn non" chỉ sự trẻ trung, tràn đầy sức sống của mùa xuân, nhưng cũng đồng nghĩa với việc "xuân sẽ già", nghĩa là mùa xuân sẽ dần lụi tàn, trở nên già nua, tàn tạ.
Quan niệm này thể hiện sự nhạy cảm, tinh tế của Xuân Diệu trước dòng chảy vô thường của thời gian. Ông nhận ra rằng, dù mùa xuân có đến rồi đi, dù thời gian có trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, thì vẻ đẹp của mùa xuân vẫn luôn tồn tại, chỉ cần chúng ta biết trân trọng, nâng niu. Điều này được thể hiện rõ nét trong đoạn thơ tiếp theo:
> Ta muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
> Tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa
> Ta muốn riết mây đưa và gió lượn
> Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Tác giả khao khát tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của mùa xuân, ngay cả khi nó đang trên đà lụi tàn. Ông muốn ôm trọn cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn, muốn riết mây đưa và gió lượn, muốn tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc hiện tại. Quan niệm này thể hiện sự ham sống mãnh liệt, khát khao giao hòa với thiên nhiên, với cuộc đời của Xuân Diệu.
câu 5. Em đồng ý với quan niệm của Xuân Diệu về việc cần tận hưởng cuộc sống ngay từ khi nó đang diễn ra bởi lẽ cuộc sống luôn vận động, thay đổi từng ngày. Nếu chúng ta chần chừ, do dự, bỏ lỡ cơ hội để trải nghiệm, khám phá thế giới xung quanh thì rất có thể chúng ta sẽ đánh mất những điều quý giá.
câu 6. Vội Vàng
Xuân Diệu là một nhà thơ nổi tiếng của nền văn học Việt Nam, ông được mệnh danh là "nhà thơ mới nhất trong những nhà thơ mới". Thơ Xuân Diệu mang đến một làn gió mới cho nền văn học nước nhà bởi một thứ tình cảm vừa ngập tràn, mãnh liệt, vừa tôn thờ, đắm say, vừa vội vàng, cuống quýt. Điều này được thể hiện rất rõ trong bài thơ Vội Vàng. Bài thơ là một bức thông điệp mà Xuân Diệu gửi đến người đọc, hãy sống hết mình khi đang còn trẻ tuổi, đừng để thời gian trôi đi phí hoài. Hãy sống gấp gáp để tận hưởng cuộc sống tươi đẹp.
Mở đầu bài thơ, Xuân Diệu đã bày tỏ quan niệm về thời gian và nghệ thuật sử dụng từ ngữ độc đáo:
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi
Tác giả muốn "tắt nắng", "buộc gió" để giữ lại những điều đẹp đẽ của cuộc sống, để tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp ấy. Đó chính là khát khao cháy bỏng của tác giả, khát khao được lưu giữ mãi những khoảnh khắc tuyệt vời của cuộc đời.
Cùng với đó, tác giả đã vẽ ra bức tranh thiên nhiên mùa xuân thật đẹp với những hình ảnh thật sinh động, hấp dẫn:
Của ong bướm này đây tuần tháng mật
Này đây hoa của đồng nội xanh rì
Này đây lá của cành tơ phơ phất
Của yến anh này đây khúc tình si
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi
Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần
Bức tranh thiên nhiên hiện lên thật rực rỡ, tươi đẹp với sự kết hợp giữa thị giác và xúc giác. Tác giả đã sử dụng những tính từ gợi hình, gợi cảm để miêu tả cảnh vật, khiến cho bức tranh trở nên sinh động hơn. Đồng thời, tác giả cũng sử dụng biện pháp so sánh để nhấn mạnh vẻ đẹp của thiên nhiên, ví von "tháng giêng ngon như một cặp môi gần".
Tuy nhiên, dù yêu đời là thế, nhưng tác giả vẫn không tránh khỏi những phút giây buồn bã, cô đơn:
Tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân
Hai câu thơ thể hiện sự mâu thuẫn trong tâm hồn tác giả. Tác giả vừa sung sướng, hạnh phúc khi được tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống, nhưng cũng vừa lo lắng, sợ hãi thời gian trôi nhanh, tuổi trẻ sẽ qua đi.
Bài thơ Vội Vàng đã thể hiện một cách chân thực và sâu sắc tâm trạng của nhân vật trữ tình. Qua đó, tác giả muốn nhắn nhủ với người đọc hãy sống hết mình khi đang còn trẻ tuổi, đừng để thời gian trôi đi phí hoài.
ii:
câu 1. Xuân Diệu được mệnh danh là "ông hoàng thơ tình" với những vần thơ lãng mạn, ngọt ngào và sâu sắc. Thơ ông luôn mang đậm hơi thở của cuộc sống, của tình yêu và tuổi trẻ. Bài thơ "Vội vàng" là một trong những sáng tác tiêu biểu cho phong cách thơ của Xuân Diệu. Đoạn thơ trích dẫn đã thể hiện rõ nét tình yêu cuộc sống mãnh liệt và khát vọng sống trọn vẹn của nhà thơ.
Mở đầu đoạn thơ, Xuân Diệu thể hiện ước muốn giữ mãi vẻ đẹp của thiên nhiên:
> Tôi muốn tắt nắng đi
> Cho màu đừng nhạt mất;
> Tôi muốn buộc gió lại
> Cho hương đừng bay đi.
Những câu thơ ngắn gọn, súc tích nhưng chứa đựng bao nhiêu tâm tư, tình cảm của nhà thơ. Ông muốn "tắt nắng", "buộc gió" để giữ cho màu sắc và hương thơm của thiên nhiên mãi mãi vẹn nguyên. Đó là một ước muốn phi lý, thậm chí là hoang đường. Nhưng nó lại hoàn toàn phù hợp với tâm trạng của nhà thơ lúc này. Ông đang đứng trước vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống, mà không muốn nó trôi đi quá nhanh.
Tiếp theo, Xuân Diệu vẽ nên bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống:
> Của ong bướm này đây tuần tháng mật;
> Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
> Này đây lá của cành tơ phơ phất;
> Của yến anh này đây khúc tình si.
Bằng những hình ảnh cụ thể, sinh động, nhà thơ đã gợi lên một khung cảnh thiên nhiên rực rỡ, tràn đầy nhựa sống. Ong bướm, hoa cỏ, chim chóc... tất cả đều đang hòa mình vào bản nhạc tình yêu rộn ràng. Bức tranh ấy khiến cho tâm hồn nhà thơ thêm phần say đắm, ngây ngất.
Đặc biệt, ở khổ thơ cuối, Xuân Diệu bộc lộ khát khao tận hưởng cuộc sống đến mức cuồng nhiệt:
> Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
> Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa;
> Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
> Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
> Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Nhà thơ sử dụng đại từ nhân xưng "tôi" để thể hiện trực tiếp nỗi niềm của mình. Ông sung sướng khi được tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống. Nhưng đồng thời, ông cũng lo sợ rằng thời gian sẽ trôi đi quá nhanh, khiến cho những gì đẹp đẽ nhất cũng sẽ phai tàn. Vì vậy, ông muốn sống hết mình, sống trọn vẹn từng giây phút của cuộc đời.
Qua đoạn thơ trên, ta có thể thấy được tình yêu cuộc sống mãnh liệt, khát vọng sống trọn vẹn của Xuân Diệu. Nhà thơ luôn muốn tận hưởng hết thảy những gì đẹp đẽ nhất của cuộc sống, bởi ông hiểu rằng thời gian là hữu hạn và tuổi trẻ cũng chỉ đến một lần. Thông điệp mà Xuân Diệu gửi gắm qua đoạn thơ này là hãy biết trân trọng từng khoảnh khắc của cuộc đời, hãy sống hết mình, sống trọn vẹn từng giây phút.