câu 1. Căn cứ xác định thể loại của đoạn trích:
* Thể loại: Đoạn trích thuộc thể loại hài kịch.
* Dấu hiệu nhận biết: Hài kịch là thể loại kịch sử dụng yếu tố gây cười nhằm phê phán những thói hư tật xấu, những hiện tượng tiêu cực trong xã hội. Trong đoạn trích, nhân vật chính - ông Giuốc-đanh - là một người giàu có nhưng ngu dốt, háo danh, dễ bị lừa gạt bởi những kẻ nịnh hót. Hành động và lời thoại của ông Giuốc-đanh tạo nên những tình huống hài hước, châm biếm, phản ánh sự lố bịch, nông cạn của tầng lớp tư sản thời bấy giờ.
* Nội dung: Đoạn trích xoay quanh việc ông Giuốc-đanh mua sắm trang phục, thuê thợ may để trở thành quý tộc. Ông bị lừa gạt bởi tên phó may và những người thợ phụ, dẫn đến việc ông trở thành trò cười cho thiên hạ. Qua đó, tác giả Mô-li-e muốn phê phán thói đua đòi, háo danh, thiếu hiểu biết của tầng lớp tư sản.
* Phong cách nghệ thuật: Tác phẩm sử dụng ngôn ngữ hài hước, châm biếm, kết hợp với các thủ pháp cường điệu, đối lập để tạo nên tiếng cười trào phúng.
Kết luận: Dựa trên các dấu hiệu nhận biết và phân tích nội dung, phong cách nghệ thuật, có thể khẳng định đoạn trích thuộc thể loại hài kịch.
câu 2. Trong đoạn trích, ông Giuốc-Đanh bực bội vì những điều sau:
* Thứ nhất: Ông bực bội vì chiếc áo mới bị rách và bẩn do sự vụng về của thợ may. Điều này khiến ông cảm thấy thất vọng và tức giận vì món đồ đắt tiền lại không hoàn hảo.
* Thứ hai: Ông bực bội vì việc thợ may cố gắng thuyết phục ông mua thêm những món đồ xa xỉ khác. Ông cảm thấy mình đang bị lừa dối và lợi dụng bởi những kẻ buôn bán gian xảo.
* Thứ ba: Ông bực bội vì thái độ của thợ may khi đối xử với ông như một khách hàng dễ dãi. Họ tỏ ra thiếu tôn trọng và không quan tâm đến nhu cầu của ông.
Những phản ứng của ông Giuốc-Đanh cho thấy ông là một người giàu có nhưng cũng rất keo kiệt và khó tính. Ông luôn muốn mọi thứ phải hoàn hảo và theo ý mình, nhưng lại dễ dàng nổi nóng khi gặp bất kỳ vấn đề nhỏ nhặt nào.
câu 3. Trong đoạn trích, nhân vật Giuốc-Đanh hiện lên với tính cách lố bịch và hám danh. Ông ta là một người giàu có nhưng thiếu hiểu biết, dễ bị lừa gạt bởi những kẻ lợi dụng sự ngu dốt của mình.
* Lố bịch: Giuốc-Đanh sẵn sàng bỏ tiền mua những bộ trang phục đắt đỏ chỉ vì muốn được coi là quý tộc. Ông ta không phân biệt được thật giả, tin tưởng mù quáng vào những lời nịnh bợ của tên phó may và thợ phụ. Hành động của ông ta trở nên lố lăng khi cố gắng bắt chước phong thái của giới thượng lưu, tạo nên hình ảnh hài hước và châm biếm.
* Hám danh: Giuốc-Đanh khao khát được trở thành quý tộc, dù bản thân không hề có tài năng hay phẩm chất xứng đáng. Ông ta sẵn sàng chi tiền để mua danh hiệu, thậm chí chấp nhận bị lừa gạt để đạt được mục đích. Sự tham lam và ham muốn danh vọng khiến Giuốc-Đanh trở nên ngu ngốc và dễ bị lợi dụng.
Tóm lại, qua đoạn trích, Mô-li-e đã khắc họa thành công nhân vật Giuốc-Đanh với tính cách lố bịch và hám danh, phản ánh thực trạng xã hội thời bấy giờ, nơi mà đồng tiền và danh vọng có thể biến con người trở nên ngu muội và dễ bị lợi dụng.
câu 4. Trong đoạn trích từ vở kịch "Trưởng giả học làm sang" của Mô-li-e, tác giả sử dụng biện pháp tu từ trào phúng qua việc tạo dựng tình huống hài hước, châm biếm những thói hư tật xấu của nhân vật chính - ông Giuốc-đanh.
* Tình huống: Ông Giuốc-đanh, một người giàu có nhưng thiếu hiểu biết, muốn trở thành quý tộc bằng cách mua sắm trang phục, đồ đạc xa hoa. Tuy nhiên, do sự ngu dốt và tham lam, ông bị lừa gạt bởi những kẻ cơ hội, dẫn đến kết cục bi hài.
* Hành động: Ông Giuốc-đanh liên tục bị lừa gạt bởi những kẻ cơ hội, từ việc mua bộ lễ phục đắt đỏ, đến việc bị thợ phụ lợi dụng để kiếm tiền. Hành động của ông thể hiện sự ngu dốt, tham lam và dễ bị lừa gạt.
* Lời thoại: Những lời thoại của ông Giuốc-đanh đầy mâu thuẫn, thể hiện sự tự cao, ảo tưởng về bản thân. Ví dụ, khi được thợ phụ gọi là "ông lớn", ông rất vui mừng vì nghĩ mình đang được tôn vinh như một quý tộc. Nhưng khi nghe thợ phụ gọi là "cụ lớn" và "đức ông", ông lại cảm thấy bất ngờ và tức giận. Điều này cho thấy sự thiếu hiểu biết và dễ bị lừa gạt của ông.
Tác dụng của biện pháp trào phúng:
* Tạo tiếng cười: Biện pháp trào phúng giúp tạo nên những tình huống hài hước, gây cười cho khán giả.
* Châm biếm: Qua đó, tác giả phê phán những thói hư tật xấu của con người, đặc biệt là những người giàu có nhưng thiếu hiểu biết, thích khoe khoang và dễ bị lừa gạt.
* Nhấn mạnh chủ đề: Tác phẩm phản ánh thực trạng xã hội thời bấy giờ, nơi mà danh vọng và địa vị được coi trọng hơn cả tài năng và đạo đức. Đồng thời, tác phẩm cũng khẳng định giá trị của tri thức và sự hiểu biết đối với mỗi cá nhân.
Biện pháp trào phúng trong đoạn trích góp phần tạo nên tính giải trí và ý nghĩa sâu sắc cho tác phẩm, đồng thời gửi gắm thông điệp về cuộc sống và con người.
câu 5. Trong xã hội hiện đại ngày nay, việc đánh giá và định hình giá trị con người dựa trên ngoại hình vẫn tồn tại. Tuy nhiên, điều quan trọng cần nhớ là vẻ bề ngoài chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài, không phản ánh đầy đủ về tính cách và phẩm chất thực sự của mỗi cá nhân. Mỗi người đều mang trong mình những đặc điểm độc đáo và tiềm năng phát triển riêng biệt, không bị giới hạn bởi bất kỳ tiêu chuẩn hay quy tắc nào.
Vẻ bề ngoài có thể tạo ấn tượng đầu tiên mạnh mẽ, nhưng nó không thể thay đổi được. Ngược lại, tâm hồn và trí tuệ của con người có khả năng phát triển và tiến bộ qua thời gian. Việc đánh giá con người dựa trên ngoại hình có thể dẫn đến sự thiếu công bằng và bỏ lỡ những tài năng ẩn sau vẻ bề ngoài.
Hơn nữa, việc coi trọng ngoại hình cũng có thể gây áp lực và căng thẳng cho mọi người. Những người cảm thấy tự ti về ngoại hình của mình có thể trở nên tự cô lập và không dám thể hiện bản thân. Điều này ảnh hưởng xấu đến sự tự tin và lòng tự trọng của họ, đồng thời cản trở cơ hội phát triển và thành công trong cuộc sống.
Vì vậy, chúng ta cần nhìn nhận và đánh giá con người dựa trên những phẩm chất bên trong, bao gồm đạo đức, trí tuệ, kỹ năng và đóng góp tích cực cho cộng đồng. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể xây dựng một xã hội công bằng, đa dạng và giàu sức sống.