23/05/2025
23/05/2025
23/05/2025
Thúy Nguyễn Trong bốn khổ thơ đầu bài thơ “Đôi bàn chân mẹ”, Nguyễn Văn Song đã khắc họa một cách chân thực, xúc động hình ảnh người mẹ nông thôn tảo tần, lam lũ với đôi chân gắn bó cả đời cùng đất đai, ruộng đồng và những nhọc nhằn mưu sinh. Ngay từ khổ thơ đầu, tác giả đã mở ra một hình tượng rất thật và không hề trau chuốt: “Đôi bàn chân mẹ không hồng / Dáng thô, ngón toẽ, chai phồng nắng mưa”. Không phải là vẻ đẹp dịu dàng, thướt tha thường thấy trong thơ ca, đôi chân mẹ hiện lên với dáng vẻ thô kệch, chai sạn – dấu tích của những năm tháng lao động không ngừng nghỉ, của cuộc đời tần tảo “đi sớm về trưa” âm thầm mà bền bỉ.Hình ảnh mẹ trong hai khổ thơ tiếp theo tiếp tục được khắc họa trong khung cảnh lao động vất vả nơi đồng ruộng. Trong giá lạnh mùa đông, mẹ “lội xuống đầm”, đôi chân nứt nẻ vì bùn ngâm, thân thể tê buốt, nhưng vẫn nở “nụ cười” hiền hậu, thấm đượm vị trầu quen thuộc. Đằng sau nụ cười ấy là sự nhẫn nại, là tình yêu thương lặng thầm, là những hy sinh không lời vì con cái. Đến mùa hè, hình ảnh người mẹ lại gắn với những trưa gắt nắng, tất bật “tãi thóc, lật rơm”, rồi hối hả chạy mưa rào – một chuỗi công việc nặng nhọc mà đôi chân mẹ “sấp ngửa” đảm đương không quản ngại.Qua hình ảnh đôi chân, nhà thơ không chỉ tả thực mà còn biểu tượng hóa sự bền bỉ, nhẫn nại và tình thương vô bờ bến của người mẹ. Đó là đôi chân gánh cả một đời cơ cực, là dấu ấn của sự hy sinh lặng thầm mà cao cả. Bằng ngôn ngữ mộc mạc, hình ảnh giàu chất hiện thực và cảm xúc chân thành, Nguyễn Văn Song đã vẽ nên bức chân dung một người mẹ nông dân bình dị mà vô cùng vĩ đại, để lại trong lòng người đọc niềm xúc động sâu xa.
23/05/2025
Hình ảnh người mẹ trong bốn khổ thơ đầu bài thơ “Đôi bàn chân mẹ” hiện lên chân thực, cảm động qua đôi bàn chân – biểu tượng cho cả một đời tảo tần, hy sinh âm thầm vì con cái và gia đình. Không hề đẹp đẽ hay mềm mại, đôi chân ấy “không hồng”, “dáng thô, ngón toẽ, chai phồng nắng mưa”, gợi lên sự lam lũ, vất vả, in hằn dấu vết của thời gian và cuộc sống cơ cực. Mẹ không chỉ là người lao động, mà còn là người kể chuyện của một đời hy sinh “ngày xưa lặng thầm”, không phô trương. Những công việc tưởng chừng giản đơn như “lội xuống đầm”, “tãi thóc, lật rơm”, “chạy cơn mưa rào” lại được hiện lên như minh chứng sống động cho nghị lực, sự bền bỉ và trái tim đầy yêu thương của người phụ nữ. Những vết nứt nơi gót chân, nụ cười “thâm tái” càng làm nổi bật sự cam chịu, hy sinh không lời của mẹ. Hình ảnh người mẹ hiện lên vừa gần gũi, vừa thiêng liêng, như một biểu tượng cao cả của tình mẫu tử, của người phụ nữ Việt Nam suốt đời tận tụy với gia đình, quê hương.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
vài giây trước
Top thành viên trả lời