26/05/2025
26/05/2025
26/05/2025
Apple_bJO6AuJdEogWD13tz7kwFhgEMnv2
Trong thế giới hiện đại, nơi mạng xã hội lên ngôi, con người ngày càng bị cuốn vào những dòng tin tức ngắn ngủi, những lượt "thích" vô nghĩa, và những kết nối ảo tưởng. Từ thực trạng đó, Đặng Hoàng Giang đã từng viết: “Mê man với nhau trên mạng, chúng ta đang có nguy cơ đánh mất khả năng kết nối với những cái lớn hơn trong cuộc sống, khả năng cảm nhận cái đẹp, cái sâu, cái thẳm, cái thiêng.” Câu nói không chỉ là một cảnh báo về mặt xã hội mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc về một vẻ đẹp đang dần bị lãng quên: vẻ đẹp thầm lặng.
Vẻ đẹp thầm lặng là vẻ đẹp không cần ánh đèn sân khấu, không cần danh tiếng hay sự tung hô. Đó là vẻ đẹp của những con người âm thầm cống hiến, sống tử tế và chân thành giữa một xã hội đầy phô diễn. Họ là những người mẹ gồng gánh mưu sinh mà chưa bao giờ than thở, là những giáo viên ngày ngày miệt mài gieo chữ ở vùng sâu, là những bác sĩ không ngủ suốt nhiều đêm trong bệnh viện, là những người trẻ dám “đứng một mình” để bảo vệ điều đúng đắn. Chính họ, chứ không phải những kẻ ồn ào trên mạng xã hội, mới là nền móng vững chắc của lòng nhân ái và sự phát triển bền vững.
Đáng tiếc thay, vẻ đẹp ấy đang dần bị che khuất bởi sự ồn ã của đời sống số. Khi con người quá mải mê sống trong thế giới ảo, họ dễ bỏ qua những giá trị sâu sắc. Họ bị cuốn vào việc thể hiện bản thân thay vì tự nuôi dưỡng nội tâm; họ lướt qua hàng trăm bức ảnh mỗi ngày nhưng lại không nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt người bên cạnh. Sự mê mải ấy khiến chúng ta mất dần khả năng cảm nhận “cái đẹp, cái sâu, cái thẳm, cái thiêng” – như Đặng Hoàng Giang từng nói.
Muốn giữ lấy vẻ đẹp thầm lặng, trước hết, con người cần học cách sống chậm lại, nhìn sâu vào bên trong và biết lắng nghe. Đôi khi, đứng một mình không phải là cô đơn, mà là chọn sống đúng với mình, không chạy theo số đông. Chính trong sự yên tĩnh đó, ta mới có thể nhận ra những giá trị thật sự – một ánh mắt cảm thông, một bàn tay giúp đỡ, hay một sự hy sinh không tên. Những điều ấy không tạo “viral”, không được “share”, nhưng có sức lay động tâm hồn sâu sắc và lâu bền.
Thế giới này không thiếu ánh sáng lấp lánh từ các sân khấu, nhưng lại rất cần những ánh sáng thầm lặng tỏa ra từ trái tim nhân hậu. Vẻ đẹp ấy không dễ thấy, không dễ chạm, nhưng nếu mỗi người biết dừng lại, quan sát và cảm nhận, ta sẽ nhận ra nó hiện diện khắp nơi: trong góc lớp, nơi bệnh viện, trên những con đường, hay trong chính gia đình mình.
Tóm lại, vẻ đẹp thầm lặng là vẻ đẹp chân thực và bền vững nhất. Câu nói của Đặng Hoàng Giang đã cho ta thấy rằng, trong thời đại bùng nổ kết nối ảo, điều quý giá nhất lại chính là khả năng sống thật, cảm thật và giữ gìn sự thầm lặng cao cả. Bởi chỉ khi ấy, con người mới thật sự kết nối được với những giá trị sâu sắc và thiêng liêng nhất của cuộc sống.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
1 giờ trước
1 giờ trước
1 giờ trước
5 giờ trước
Top thành viên trả lời