31/05/2025
31/05/2025
31/05/2025
Trong đoạn thơ, hình ảnh “cỏ dại” hiện lên như một biểu tượng bình dị mà sâu sắc, gợi nhiều suy ngẫm về sự sống âm thầm và bền bỉ. Cỏ mọc “vô tình trên lối ta đi”, không được ai để ý hay nhắc nhớ, thế nhưng “không nghĩ đến nhưng mà vẫn có” – điều đó cho thấy cỏ là hiện thân của sự sống bền bỉ, âm thầm, không phô trương nhưng lại luôn tồn tại trong đời sống con người. Với người lính trở về sau chiến tranh, điều đầu tiên anh nhìn thấy là cỏ – nghĩa là anh bắt gặp sự sống mộc mạc, bình dị nhất nơi quê hương. Cỏ không đẹp rực rỡ như hoa, không quý như lúa hay quả, nhưng vẫn là một phần máu thịt của đất, là chứng nhân cho sự đổi thay và tái sinh sau những mất mát, đổ nát. Hình ảnh cỏ dại còn nhắc nhở ta về sức mạnh kiên cường của thiên nhiên, dù trải qua bao biến cố, cuộc sống vẫn tiếp tục phát triển. Qua đó, tác giả muốn nhắn gửi: đôi khi chính những điều nhỏ bé, lặng lẽ lại mang trong mình ý nghĩa to lớn – đó là sức sống mãnh liệt, là sự hồi sinh và cội nguồn của bình yên mà con người luôn tìm kiếm.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời