03/06/2025
03/06/2025
03/06/2025
Apple_2Zn2HzWuZXNXsK6hCeMKZVA5gEr1
Dừng lại đồng nghĩa với cái chết.
Từ chia sẻ đầy ấn tượng của tác giả Nguyễn Quang Thiều, có thể thấy: trong một thế giới đang vận động không ngừng, việc ngừng lại đồng nghĩa với tự đánh mất chính mình. “Dừng lại” không chỉ là từ chối đổi mới, mà còn là từ chối cơ hội, bóp nghẹt khả năng phát triển và khám phá bản thân. Trong bối cảnh hiện nay – khi xã hội đầy biến động và thử thách, con người càng cần tinh thần tiên phong, dấn thân và sáng tạo. Việc khám phá năng lực bản thân không chỉ giúp ta khẳng định vị trí cá nhân mà còn đóng góp những giá trị tích cực cho cộng đồng. Những con người lớn lao đều từng bứt phá khỏi vòng an toàn để lội ngược dòng, bền bỉ vươn lên từ nghịch cảnh. Bởi vậy, “sống” thực sự là hành trình không ngừng học hỏi, làm mới và khai phá chính mình. Giới trẻ hôm nay cần giữ ngọn lửa khát vọng ấy, để không chỉ tồn tại – mà còn sống một cách xứng đáng và ý nghĩa.
Trong hành trình khám phá vẻ đẹp cuộc sống và con người, thơ ca luôn là nơi lưu giữ những rung động sâu lắng, những chiêm nghiệm thấm đẫm tinh thần nhân văn và triết lý sống cao cả. Trích đoạn thơ trong bài “Cuối rễ đầu cành” của Bế Kiến Quốc là một minh chứng cho sức sống mãnh liệt, sự vươn lên bền bỉ và tinh thần sống cống hiến thầm lặng của con người trong guồng quay khắc nghiệt của đời sống.
“Vươn mãi vào bể sâu
Cái rễ non tìm đường cho cây
Qua sỏi đá có khi tướp máu…”
Hình ảnh “rễ non” – phần chìm khuất, câm lặng của cây – hiện lên như một biểu tượng sinh động cho sự khởi đầu, cho những con người lặng thầm hy sinh ở tầng đáy xã hội. Dù đối mặt với bao thử thách, “qua sỏi đá có khi tướp máu”, rễ vẫn bền bỉ cắm sâu, tìm sự sống cho cây. Phải chăng, đây chính là lời ngợi ca những nỗ lực không ngừng nghỉ, những hy sinh âm thầm nhưng vĩ đại của biết bao người – những người không ngại gian khổ, chỉ mong góp phần nuôi dưỡng sự sống, tương lai và cái đẹp?
Từ cội nguồn âm thầm, hình ảnh thơ tiếp tục chuyển hướng lên “chiều cao” – nơi “cái cành non vượt mưa dông nắng hạ”. Rễ cắm sâu để cành vươn cao. Một quy luật tự nhiên nhưng cũng là quy luật sống của con người: muốn bay cao phải bắt đầu từ nơi thấp nhất. Hình ảnh “chiếc lá như người sinh nở” ẩn dụ cho những thành quả đẹp đẽ, những kết tinh từ hành trình đầy nhẫn nại và nhọc nhằn kia. Thơ không chỉ đơn thuần mô tả thiên nhiên, mà đang dựng lên cả một hệ thống hình tượng nhân sinh, trong đó con người – như chiếc lá – là hiện thân của sự sống, của vẻ đẹp được sinh thành từ nỗ lực không tên.
Khổ cuối vang lên như một câu hỏi đầy trăn trở và suy tư:
“Ai đang ngồi hát trước mùa xuân
Cuộc đời như thế tự nhiên xanh
Chỉ có đất yêu cây thì đất biết
Những cơn đau nơi cuối rễ đầu cành…”
“Cuối rễ đầu cành” – nơi bắt đầu và nơi kết thúc, nơi âm thầm và nơi rực rỡ – đều là chốn của những “cơn đau”. Chỉ khi ta yêu cuộc đời, yêu những con người thầm lặng như đất yêu cây, ta mới thấu cảm được những hy sinh phía sau những mùa xuân rực rỡ. Ở đó, bài thơ không chỉ là bản ngợi ca thiên nhiên, mà còn là bản hùng ca về lòng biết ơn, sự tri ân và thái độ sống nhân hậu, sâu sắc.
Với ngôn từ mộc mạc mà giàu hình tượng, giọng thơ tha thiết và chất triết lý thấm đẫm trong từng câu chữ, Bế Kiến Quốc đã gửi gắm một thông điệp nhân sinh đầy ám ảnh: hãy biết lắng nghe những điều thầm lặng, hãy sống biết ơn những cội nguồn âm thầm. Chỉ khi hiểu được “cơn đau nơi cuối rễ đầu cành”, ta mới thật sự thấu triệt được vẻ đẹp của sự sống và phẩm giá con người.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời