10/06/2025
26/06/2025
Câu
Trình bày suy nghĩ của anh/chị về câu chuyện
Trong cuộc sống, không phải ai cũng chọn cách đối diện với thử thách. Nhiều người sợ hãi, trốn tránh, hoặc gục ngã trước sóng gió cuộc đời. Nhưng cũng có những con người mạnh mẽ, như đại bàng trong câu chuyện trên, dám đối mặt với nghịch cảnh, thậm chí coi đó là đòn bẩy để bay xa hơn, vươn cao hơn. Hình ảnh đại bàng không tránh bão mà còn nhờ sức gió để vượt lên trên bão tố chính là một ẩn dụ sâu sắc cho tinh thần bản lĩnh, chủ động, dũng cảm đối mặt với thử thách và vươn lên trong nghịch cảnh.
Cuộc sống vốn không bằng phẳng. Bão tố là những khó khăn, thất bại, mất mát mà con người khó tránh khỏi. Trong khi nhiều người chọn cách trốn chạy, phó mặc, thì người có bản lĩnh lại lựa chọn đối diện và biến nghịch cảnh thành cơ hội. Giống như đại bàng, người bản lĩnh biết tận dụng sức ép để rèn luyện ý chí, biết nhìn vào chiều gió để bay cao thay vì buông xuôi. Đó là lý do vì sao có những người trưởng thành mạnh mẽ hơn sau mỗi lần vấp ngã, thành công hơn sau mỗi lần thử thách. Họ không được ưu ái bởi hoàn cảnh, nhưng họ làm chủ hoàn cảnh nhờ bản lĩnh bên trong.
Trong thực tế, đã có biết bao tấm gương sáng ngời về nghị lực vượt bão. Thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký tật nguyền cả hai tay vẫn kiên trì học tập bằng đôi chân, trở thành nhà giáo ưu tú. Nhà vật lý Stephen Hawking bị liệt toàn thân vẫn cống hiến cho nhân loại những công trình khoa học vĩ đại. Họ là những “đại bàng” giữa đời thường – nhờ bão tố mà bay lên đỉnh cao.
Bài học mà câu chuyện mang lại thật sâu sắc: thay vì né tránh khó khăn, hãy học cách đối diện và làm chủ. Bão không đến để quật ngã bạn, nó đến để bạn học cách bay cao hơn. Chỉ khi con người dám đương đầu với thử thách bằng thái độ chủ động, tích cực và ý chí sắt đá, họ mới thực sự chạm đến những đỉnh cao của thành công và nhân cách.
Câu
Hãy làm rõ nhận định trên qua các sáng tác của Nguyễn Tuân và Vũ Trọng Phụng.
Sáng tạo nghệ thuật là hành trình khám phá thế giới và đồng thời khám phá chính mình. Người nghệ sĩ chân chính không chỉ ghi lại những lát cắt hiện thực mà còn để lại dấu ấn cá nhân trong từng trang viết. Bởi vậy, có thể nói: “Sáng tạo nghệ thuật là một quá trình kép: Nhà văn vừa sáng tạo ra thế giới vừa kiến tạo gương mặt mình.” Trong văn học Việt Nam hiện đại, Nguyễn Tuân và Vũ Trọng Phụng là hai nhà văn tiêu biểu cho hai phong cách khác biệt nhưng đều thể hiện sâu sắc nhận định trên.
Nguyễn Tuân là một nghệ sĩ tài hoa, suốt đời đi tìm cái đẹp. Thế giới nghệ thuật của ông là thế giới của cái tài, cái đẹp, cái phi thường. Trong tùy bút “Người lái đò sông Đà”, ông miêu tả sông Đà không chỉ là một con sông hung bạo, trữ tình, mà còn là không gian để con người tài hoa – ông lái đò – hiện lên như một nghệ sĩ trong nghề nghiệp. Không chỉ sáng tạo nên một hình tượng người lao động đậm chất sử thi, Nguyễn Tuân còn thể hiện bản thân như một người say mê cái đẹp, trân trọng tài năng và luôn tìm kiếm sự độc đáo trong từng con chữ. Qua mỗi trang văn, Nguyễn Tuân không chỉ giới thiệu với người đọc một thế giới mới mẻ mà còn khẳng định cái “tôi” tài hoa, uyên bác, sành sỏi của mình.
Trái ngược với vẻ lãng mạn, tài hoa của Nguyễn Tuân, Vũ Trọng Phụng là một cây bút hiện thực sắc sảo, luôn mang trong mình khát vọng phơi bày sự thật đến tận cùng. Thế giới trong văn học của ông là một xã hội hiện đại đầy rối ren, bệnh hoạn và suy đồi – được phản ánh chân thực và không khoan nhượng qua “Số đỏ”, “Giông tố”, “Làm đĩ”… Trong “Số đỏ”, Vũ Trọng Phụng dựng nên một xã hội thượng lưu giả dối, nơi người ngu lại được tung hô, kẻ lưu manh trở thành anh hùng. Qua đó, ông thể hiện bản lĩnh của một nhà văn không cúi đầu, dám nói thẳng, nói thật và không sợ va chạm. Chính trong việc xây dựng thế giới trào lộng ấy, gương mặt Vũ Trọng Phụng hiện lên rõ nét – một cây bút hiện thực giàu cá tính, sắc sảo và giàu tinh thần phản biện.
Như vậy, quá trình sáng tạo nghệ thuật không đơn thuần là phản ánh thế giới khách quan mà còn là hành trình người nghệ sĩ thể hiện chính mình. Với Nguyễn Tuân, đó là cái tôi tài hoa, duy mỹ. Với Vũ Trọng Phụng, đó là cái tôi phản biện, hiện thực. Họ đã để lại dấu ấn cá nhân sâu đậm trong thế giới nghệ thuật của mình, khiến tác phẩm không chỉ là sản phẩm văn chương mà còn là tấm gương phản chiếu tư tưởng, nhân cách, phong cách và cái nhìn thẩm mỹ riêng.
Khẳng định rằng sáng tác nghệ thuật là một quá trình kép chính là đề cao vai trò của chủ thể sáng tạo. Một tác phẩm có giá trị không thể thiếu đi dấu ấn cá nhân của người viết, bởi đó chính là điều làm nên chiều sâu tư tưởng và sức sống lâu dài cho văn học.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
1 giờ trước
Top thành viên trả lời