Nguyễn Quang Lập là nhà văn nổi tiếng với nhiều tác phẩm văn học. Trong đó, tiểu thuyết “Tiếng lục lạc” là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của ông. Đoạn trích “Tiếng lục lạc” kể về cuộc đời của nhân vật chính tên Tâm, một người lính bị mất trí nhớ do chiến tranh.
Tâm là một người lính dũng cảm, kiên cường trong chiến đấu. Anh đã trải qua biết bao gian khổ, hiểm nguy nơi chiến trường. Nhưng rồi một ngày kia, Tâm bị trúng đạn, mất trí nhớ và trở thành một người lạ lẫm với chính bản thân mình. Anh được đưa vào trại thương binh và bắt đầu hành trình tìm kiếm lại quá khứ của mình.
Trong suốt quãng thời gian lang thang khắp nơi, Tâm luôn mang theo bên mình chiếc lục lạc nhỏ. Chiếc lục lạc ấy là kỷ vật duy nhất còn sót lại của anh sau trận chiến. Nó là sợi dây liên kết duy nhất giữa anh với quá khứ, với những người thân yêu mà anh đang cố gắng tìm kiếm. Tiếng lục lạc vang lên đều đặn, tha thiết gọi anh trở về với những ký ức xa xưa.
Nhưng càng tìm kiếm, Tâm càng cảm thấy bơ vơ, lạc lõng giữa dòng đời. Anh không biết mình là ai, mình đến từ đâu và mình đang đi về đâu. Những người xung quanh cũng không thể giúp đỡ anh được gì. Họ chỉ biết an ủi, động viên anh bằng những lời nói vụng về, thô thiển.
Cuối cùng, Tâm quyết định bỏ lại tất cả, rời khỏi trại thương binh và tiếp tục hành trình tìm kiếm của mình. Anh lang thang khắp nơi, làm đủ mọi nghề để mưu sinh. Từ một người lính dũng cảm, giờ đây anh trở thành một kẻ lang thang, vô danh, vô phận.
Tâm là một nhân vật điển hình cho số phận của những người lính sau chiến tranh. Chiến tranh đã cướp đi của họ tuổi trẻ, sức khỏe, thậm chí là cả trí nhớ và nhận thức về bản thân. Họ trở thành những người bơ vơ, lạc lõng giữa dòng đời, không biết mình là ai và mình đang đi về đâu.
Qua đoạn trích “Tiếng lục lạc”, tác giả Nguyễn Quang Lập đã khắc họa thành công tâm trạng bơ vơ, lạc lõng của nhân vật Tâm. Đồng thời, tác giả cũng thể hiện sự đồng cảm, xót thương đối với những người lính sau chiến tranh. Họ là những người đã hy sinh tuổi trẻ, xương máu của mình cho đất nước, nhưng khi trở về, họ lại phải đối mặt với những khó khăn, thử thách mới.
Bên cạnh đó, tác giả cũng lên án chiến tranh phi nghĩa, những hậu quả tàn khốc mà nó gây ra cho con người. Chiến tranh đã cướp đi của họ tuổi trẻ, sức khỏe, thậm chí là cả trí nhớ và nhận thức về bản thân. Họ trở thành những người bơ vơ, lạc lõng giữa dòng đời, không biết mình là ai và mình đang đi về đâu.
Tóm lại, đoạn trích “Tiếng lục lạc” là một tác phẩm hay, giàu ý nghĩa nhân văn. Qua tác phẩm này, tác giả Nguyễn Quang Lập đã gửi gắm tới người đọc thông điệp về lòng yêu nước, tinh thần bất khuất, kiên cường của người lính Việt Nam. Đồng thời, tác phẩm cũng nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm của mỗi người đối với những người lính sau chiến tranh. Chúng ta cần phải quan tâm, chăm sóc và giúp đỡ họ hòa nhập với cộng đồng, xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn.