Trong xã hội hiện đại ngày nay, người phụ nữ đóng một vai trò vô cùng quan trọng, họ không chỉ là người nội trợ trong gia đình mà còn tham gia vào hoạt động lao động sản xuất, góp phần vào sự phát triển của đất nước. Tuy nhiên, trong xã hội phong kiến xưa, người phụ nữ lại bị áp bức, bóc lột và không được coi trọng. Họ phải chịu đựng nhiều nỗi khổ sở, oan khuất nhưng không thể phản kháng. May mắn thay, những tác phẩm văn học thời kỳ này đã giúp chúng ta hiểu rõ hơn về thân phận của người phụ nữ và ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp của họ. Hai tác phẩm "Chuyện người con gái Nam Xương" của Nguyễn Dữ và "Truyện Kiều" của Nguyễn Du đã khắc họa thành công hình ảnh người phụ nữ với những nét đẹp đáng quý.
Trước hết, hình ảnh Vũ Nương trong "Chuyện người con gái Nam Xương" của Nguyễn Dữ là một ví dụ điển hình cho người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Nàng là một người vợ hiền lành, thủy chung, đảm đang, hiếu thảo. Khi chồng đi lính, nàng ở nhà chăm sóc mẹ chồng và nuôi con một mình. Dù phải gánh vác mọi công việc gia đình, nàng vẫn giữ gìn khuôn phép, không để xảy ra bất hòa. Khi Trương Sinh trở về, do hiểu lầm về lời nói của đứa con nhỏ, chàng đã nghi ngờ nàng và đuổi nàng ra khỏi nhà. Vũ Nương đã cố gắng thanh minh nhưng không được tin tưởng. Cuối cùng, nàng đành tìm đến cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình. Hành động tự tử của Vũ Nương là một biểu hiện của sự tuyệt vọng và bất lực trước số phận.
Cũng giống như Vũ Nương, Thúy Kiều trong "Truyện Kiều" của Nguyễn Du cũng là một người con gái tài sắc vẹn toàn, có tình yêu sâu đậm với Kim Trọng. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, nàng đã phải bán mình chuộc cha, chấp nhận hy sinh hạnh phúc cá nhân. Trong suốt mười lăm năm lưu lạc, nàng đã trải qua biết bao nhiêu cay đắng, nhục nhã nhưng vẫn giữ trọn đạo tam tòng tứ đức. Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của Thúc Sinh và Từ Hải, nàng đã được sum họp với gia đình và người yêu. Cái chết của Thúy Kiều ở sông Tiền Đường là một bi kịch, nhưng nó cũng là sự khẳng định cho phẩm chất cao đẹp của nàng.
Hai hình ảnh Vũ Nương và Thúy Kiều đều là những nạn nhân của xã hội phong kiến. Họ đều phải chịu đựng nhiều oan khuất, đau khổ do chế độ nam quyền gây ra. Tuy nhiên, họ vẫn giữ được những phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam, đó là lòng hiếu thảo, thủy chung, son sắt.
Việc khắc họa thành công hình ảnh người phụ nữ trong hai tác phẩm trên đã thể hiện sự cảm thương của các nhà văn đối với thân phận người phụ nữ trong xã hội cũ. Đồng thời, nó cũng là tiếng nói tố cáo tội ác của chế độ phong kiến. Qua đó, chúng ta càng thêm trân trọng những giá trị nhân văn cao cả mà văn học Việt Nam mang lại.