24/06/2025
24/06/2025
26/06/2025
I.
Câu 1. Văn bản trên được viết theo thể loại nghị luận.
Câu 2.Nội dung chính của đoạn trích là: Phân tích bản chất, tác hại của thói đố kị và khuyên nhủ con người nên tập trung vào phát triển bản thân, sống vui vẻ, tự hào với sự khác biệt của mình để đạt được thành công và hạnh phúc.
Câu 3. Trong câu văn trên, biện pháp nghệ thuật nổi bật được sử dụng là tương phản (đối lập).
Hiệu quả biểu đạt:
Biện pháp tương phản giữa "người thành công" và "kẻ thất bại" làm nổi bật sự khác biệt trong tư duy và hành vi của hai đối tượng.
Nó giúp người đọc dễ dàng nhận thấy thái độ tích cực của người thành công (luôn nhìn thấy và học hỏi điều tốt) trái ngược hoàn toàn với thái độ tiêu cực của kẻ thất bại (không làm được điều đó, ám chỉ không học hỏi mà chỉ đố kị).
Sự đối lập này nhấn mạnh rõ ràng thông điệp tác giả muốn truyền tải: chính thái độ sống (học hỏi hay đố kị) là yếu tố quyết định đến thành công hay thất bại của mỗi người, đồng thời khẳng định giá trị của việc học hỏi và phát triển bản thân.
Câu 4. Theo em, người có tính đố kị thường không muốn nhắc đến thành công của người khác vì:
Thứ nhất, việc nhắc đến thành công của người khác sẽ làm khơi gợi cảm giác tự ti và thua kém trong lòng họ. Họ cảm thấy bản thân không bằng người khác, và điều đó gây ra sự khó chịu, bực bội.
Thứ hai, việc thừa nhận thành công của người khác đi ngược lại với mong muốn hạ thấp, chê bai mà lòng đố kị thúc đẩy. Kẻ đố kị thường tìm cách làm giảm giá trị của người khác để cảm thấy bản thân mình tốt hơn, hoặc ít nhất là không quá tệ.
Câu 5.
Thông điệp đầu tiên là đố kị là một cảm xúc tiêu cực và có hại. Nó không chỉ gây mệt mỏi cho bản thân mà còn cản trở sự phát triển, thậm chí khiến chúng ta đánh mất cơ hội thành công của chính mình.
Thứ hai, đoạn trích nhấn mạnh tầm quan trọng của việc nhận thức giá trị độc đáo của bản thân. Mỗi người là duy nhất, và chúng ta nên tự hào về sự khác biệt đó thay vì so sánh và ganh tị với người khác.
Cuối cùng, thông điệp quan trọng nhất là hãy tập trung vào ước mơ, dự định của chính mình và nỗ lực hoàn thành chúng một cách triệt để. Đồng thời, chúng ta cũng nên biết vui mừng trước thành công của những người xung quanh, bởi niềm vui ấy sẽ là động lực, chắp cánh cho hạnh phúc và thành công của chính chúng ta.
II.
Câu 1. Lối sống không đố kị thực sự là một vẻ đẹp trong cuộc sống, mang lại nhiều giá trị tích cực cho bản thân và cộng đồng. Khi gạt bỏ lòng tị hiềm, con người trở nên thanh thản và nhẹ nhõm hơn, không còn bị gặm nhấm bởi những cảm xúc tiêu cực như tự ti, ganh ghét. Thay vào đó, họ có thể tập trung toàn bộ năng lượng và thời gian vào việc phát triển bản thân, theo đuổi những ước mơ và dự định của riêng mình. Vẻ đẹp của lối sống này còn thể hiện ở khả năng nhìn nhận và học hỏi những điều tốt đẹp từ thành công của người khác, biến sự thành công của họ thành nguồn cảm hứng chứ không phải là gánh nặng. Đặc biệt, người không đố kị biết sẻ chia niềm vui, chúc mừng chân thành trước may mắn của người xung quanh, từ đó xây dựng được những mối quan hệ bền chặt, tích cực. Lối sống này không chỉ mở ra cánh cửa đến với hạnh phúc và thành công cá nhân mà còn góp phần tạo nên một xã hội văn minh, tràn đầy sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn.
Câu 2.
Truyện ngắn "Bố tôi" của Nguyễn Ngọc Thuần là một câu chuyện cảm động, khắc họa chân dung người cha mộc mạc, ít nói nhưng tràn đầy tình yêu thương và sự quan tâm sâu sắc dành cho con. Qua những chi tiết giản dị, tác giả đã làm nổi bật vẻ đẹp của tình phụ tử thiêng liêng, âm thầm mà bền chặt.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, lời của người con đang đi học xa, tạo cảm giác gần gũi, chân thật và đầy hoài niệm. Nhân vật chính là người cha, hiện lên với những hành động lặp đi lặp lại vào cuối mỗi tuần: xuống núi, mặc áo phẳng phiu, rẽ vào bưu điện để nhận thư của con. Những hình ảnh như "áo kẻ ô phẳng phiu nhất", "lặng lẽ, vụng về mở nó ra", "xem từng con chữ, lấy tay chạm vào nó, rồi ép vào khuôn mặt đầy râu của ông" đã khắc họa một người cha dù không biết chữ nhưng nâng niu từng lá thư như báu vật. Chi tiết ông "ép vào khuôn mặt đầy râu của ông" là một hình ảnh giàu sức gợi, thể hiện sự trìu mến, xúc động và khao khát được gần gũi con của người cha. Đó không chỉ là hành động của một người không biết chữ đang cố gắng "đọc" thư bằng trái tim, mà còn là cách ông cảm nhận hơi ấm, tình cảm của đứa con qua từng con chữ.
Sự vụng về, ít lời của người cha càng làm nổi bật tình yêu thương thầm lặng. Khi về đến nhà, ông chỉ thông báo đơn giản: "Con mình vừa gửi thư về". Đối thoại với người mẹ, câu nói "Nó là con tôi, nó viết gì tôi đều biết cả" dù có vẻ ngô nghê nhưng lại chất chứa một niềm tin tuyệt đối, một sự thấu hiểu sâu sắc đến mức không cần giải mã bằng chữ nghĩa. Ông biết "con mình viết gì" bằng cả tấm lòng, bằng trực giác của một người cha. Hành động "lấy lại thư, xếp vào trong tủ cùng với những lá thư trước, những lá thư được bóc ra nhìn ngắm, chạm mặt rồi cất vào, không thiếu một lá, ngay cả những lá đầu tiên nét chữ còn non nớt" cho thấy sự trân trọng tuyệt đối của ông đối với những gì thuộc về con, là minh chứng cho tình yêu thương không gì sánh được, được vun đắp qua năm tháng.
Kết thúc truyện, người con đã trưởng thành và bước chân vào đại học, nhưng "một ngày khai trường đầu tiên không có bố" vì bố đã mất. Nỗi buồn mất mát là hiện hữu, song câu cuối cùng "Nhưng tôi biết bố sẽ đi cùng tôi trên những con đường mà tôi sẽ đi, suốt cả hành trình cuộc đời" đã nâng tầm ý nghĩa của tình phụ tử. Tình yêu của người cha đã trở thành nguồn sức mạnh, là hành trang tinh thần vô giá mà người con mang theo trên suốt chặng đường đời.
Tóm lại, truyện ngắn "Bố tôi" đã thành công trong việc xây dựng hình tượng người cha giản dị mà cao cả, qua đó ca ngợi vẻ đẹp của tình phụ tử mộc mạc, sâu nặng và vĩnh cửu. Câu chuyện là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về những giá trị tình cảm gia đình, đặc biệt là tình yêu thương của cha mẹ, luôn là điểm tựa vững chắc cho mỗi con người.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời