câu 1: Dưới đây là phiên bản sửa đổi dựa trên phản hồi của bạn:
Tôi và mẹ sống trong một ngôi nhà nhỏ bên bờ sông. Cuộc sống tuy khó khăn nhưng hai mẹ con luôn gắn bó, chia sẻ cùng nhau. Tôi rất thích ngồi bên mẹ nghe mẹ kể những câu chuyện ngày xưa. Trong những câu chuyện ấy, tôi ấn tượng nhất với câu chuyện "Ngọn đèn không tắt". Đó là câu chuyện về tình mẫu tử thiêng liêng, cao quý.
Một hôm, trời tối đen như mực, gió thổi ào ào, mưa trút nước xuống sầm sập. Tôi đang nằm ngủ thì bỗng giật mình vì tiếng sét đánh vang trời. Tôi vội vàng chạy ra ngoài sân để đóng cửa sổ, tránh để mưa tạt vào. Bất ngờ, chiếc đèn bão trên bàn bị đổ vỡ, dầu tràn ra khắp nền nhà. Tôi hoảng hốt, không biết phải làm sao. Lúc đó, tôi chợt nhìn thấy chiếc đèn bão khác vẫn còn sáng trên bàn. Tôi liền cầm nó lên, chạy nhanh ra ngoài sân, nơi có chỗ để chiếc đèn bão vừa bị đổ. Nhưng khi tôi đặt chân xuống đất, tôi cảm thấy sàn nhà trơn trượt, khiến tôi ngã nhào xuống đất. Chiếc đèn bão văng ra xa, rơi xuống sông.
Tôi đứng dậy, run rẩy, tim đập thình thịch. Tôi biết rằng nếu mẹ biết chuyện này, mẹ sẽ rất giận dữ. Tôi vội vàng quay trở lại nhà, lau sạch vết dầu trên nền nhà rồi đặt chiếc đèn bão lên bàn. Tôi leo lên giường, đắp chăn kín mít, cố gắng ngủ thật say để tránh bị mẹ phát hiện.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đã đi làm từ lâu. Tôi vội vàng chạy ra ngoài sân, nhìn xuống sông. Tôi thấy chiếc đèn bão nằm dưới đáy sông, lấp lánh ánh sáng màu xanh. Tôi cảm thấy lo lắng, sợ hãi. Tôi biết rằng nếu mẹ biết chuyện này, mẹ sẽ rất buồn lòng.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, bác Ba hàng xóm sang chơi. Bác hỏi thăm sức khỏe của tôi và mẹ. Tôi chào bác rồi mời bác vào nhà. Bác nhìn thấy chiếc đèn bão trên bàn, liền hỏi:
- Cháu ơi! Đèn bão nhà cháu đâu rồi? Sao hôm qua bác sang chơi, bác không thấy nó?
Tôi lúng túng trả lời:
- Dạ, hôm qua cháu làm đổ vỡ nó rồi ạ. Cháu không biết phải làm sao nên đã vứt nó đi rồi ạ.
Bác Ba lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối:
- Ôi! Chiếc đèn bão ấy là của ông nội cháu để lại đấy. Nó đã gắn bó với gia đình ta bao nhiêu năm nay rồi. Cháu vứt nó đi thật uổng phí quá!
Nghe bác Ba nói, tôi càng thêm hối hận. Tôi chỉ muốn khóc òa lên. Tôi biết rằng chiếc đèn bão ấy không chỉ là vật dụng đơn thuần mà còn là kỉ vật của ông nội, là biểu tượng của tình yêu thương của ông dành cho gia đình.
Sau khi bác Ba về nhà, tôi ngồi im lặng, suy nghĩ về hành động của mình. Tôi tự trách mình đã làm hỏng chiếc đèn bão quý giá, khiến mẹ phải chịu khổ. Tôi quyết định sẽ xin lỗi mẹ và giải thích mọi chuyện.
Khi mẹ về nhà, tôi chạy ra đón mẹ, ôm chầm lấy mẹ và nói:
- Mẹ ơi! Con xin lỗi mẹ! Con đã làm vỡ chiếc đèn bão quý giá của ông nội để lại. Con không biết phải làm sao nên đã vứt nó đi rồi ạ.
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy xót xa. Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và nói:
- Không sao đâu con! Mẹ hiểu rằng con trẻ con, đôi khi sẽ có những sai lầm. Quan trọng là con biết nhận lỗi và sửa chữa sai lầm. Mẹ vẫn còn giữ chiếc đèn bão ấy, con yên tâm.
Nghe mẹ nói vậy, tôi mừng rỡ vô cùng. Tôi ôm chầm lấy mẹ, cảm ơn mẹ vì đã thấu hiểu và bao dung cho tôi.
Câu chuyện "Ngọn đèn không tắt" đã mang đến cho tôi nhiều bài học quý giá. Tôi hiểu rằng tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng, cao đẹp nhất. Mẹ luôn sẵn sàng bao dung, tha thứ cho những lỗi lầm của con cái. Tôi cũng hiểu rằng, mỗi người cần biết trân trọng những khoảnh khắc bên gia đình, bởi đó là những giây phút quý giá nhất trong cuộc đời.
câu 2: - Tác giả Nguyễn Ngọc Tư sinh năm 1976 tại xã Tân Duyệt, huyện Đầm Dơi, tỉnh Cà Mau trong một gia đình nông dân. Cô học hết cấp Phổ Thông Cơ Sở đã nghỉ học, mong muốn xin làm việc tại một cơ quan văn nghệ báo chí tỉnh Cà Mau, môi trường thuận tiện có thể phát triển nghề cầm bút mà cô đam mê. Các truyện ngắn đầu tay của Nguyễn Ngọc Tư viết về tình bạn ở đồng quê, được ba cô gửi tạp chí Văn Nghệ Bán Đảo Phương Nam và đã được đăng. Truyện đầu tiên được in là "Đổi Thay" - ký tên Nguyệt Nguyên. Sau đó, truyện "Đổi Thay" được mời tới dự trại sáng mạc viết trẻ do Tạp chí Văn Nghệ Bán Đảo Phương Nam tổ chức tại Vũng Tàu. Tại đây, các anh chị viết kịch nói cô nên viết cho Văn Nghệ Quân Đội và gửi truyện ngắn "Cải ơi" cho họ. Truyện này sau đó đạt giải thưởng trên tạp chí Văn Mới.
- Một số tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Ngọc Tư như: Ngọn đèn không tắt (2000), Ông ngoại (2001), Giao thừa (2003), Biển người mênh mông (2002), Cái nhìn khắc khoải (2003), Yêu người ngóng núi (2005), Gáy người thì lạnh (2005), Khói trời lộng lẫy (2008), Biển người mênh mông (2006), Cái nhìn khắc khoải (2004), Yêu người ngóng núi (2005), ...