So sánh và đánh giá hai đoạn truyện:
* Dì Hảo: Đoạn trích miêu tả cuộc đời bi kịch của dì Hảo, một người phụ nữ nông thôn bị đẩy vào hoàn cảnh khó khăn, bế tắc bởi xã hội phong kiến đầy bất công. Dì Hảo là nạn nhân của chế độ đa thê, phải chịu đựng sự ghẻ lạnh, bạo hành từ người chồng và sự cô đơn, tuyệt vọng khi bị bỏ rơi. Tác giả Nam Cao sử dụng ngôn ngữ giàu tính biểu cảm, khắc họa tâm lý nhân vật sâu sắc, tạo nên một bức tranh bi thương về số phận con người. Qua đó, tác giả phê phán xã hội phong kiến bất công, đồng thời khẳng định giá trị nhân văn, lòng nhân ái và sự cần thiết phải đấu tranh giành quyền tự do, bình đẳng cho phụ nữ.
* Mùa Lạc: Đoạn trích miêu tả cuộc sống mới của Đào, một người phụ nữ nông thôn sau Cách mạng Tháng Tám. Dù trải qua nhiều khó khăn, vất vả, nhưng bằng tinh thần lạc quan, niềm tin vào tương lai, Đào đã vượt qua nghịch cảnh, tìm thấy hạnh phúc cho bản thân. Nguyễn Khải sử dụng lối viết nhẹ nhàng, trữ tình, kết hợp với những chi tiết cụ thể, sinh động, tạo nên một bức tranh tươi sáng về cuộc sống mới. Tác giả ca ngợi tinh thần lạc quan, ý chí kiên cường của con người, khẳng định sức mạnh của niềm tin và hi vọng trong cuộc sống.
Đánh giá chung: Cả hai đoạn truyện đều phản ánh số phận của người phụ nữ trong xã hội, nhưng với những góc nhìn khác nhau. "Dì Hảo" tập trung vào nỗi đau, bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội phong kiến, trong khi "Mùa Lạc" lại hướng đến sự vươn lên, tìm thấy hạnh phúc trong cuộc sống mới. Cả hai tác phẩm đều mang giá trị nhân văn sâu sắc, góp phần tố cáo những bất công xã hội và khẳng định sức mạnh của con người trong việc vượt qua nghịch cảnh.