Anh/Chị hãy viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá hai trích đoạn trong hai tác phẩm truyện ngắn sau: Đoạn truyện (1) (Lược phần đầu: Dì Hảo là con nuôi của bà nhân vật “tôi” – người...

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Apple_XdDqrrn9PVeNzlHPKTBZKXUJWfE2
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

4 giờ trước

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo

Nam Cao và Nguyễn Khải đều là những cây bút tiêu biểu của nền văn xuôi Việt Nam hiện đại. Nếu Nam Cao chuyên viết về người nông dân và người tri thức nghèo trước Cách mạng tháng Tám thì Nguyễn Khải lại thường viết về cuộc sống của người dân sau Cách mạng tháng Tám. Hai đoạn trích "Dì Hảo" và "Mùa lạc" đã khắc họa thành công số phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội xưa và nay.

Trước hết, ở đoạn trích "Dì Hảo", chúng ta được chứng kiến số phận bất hạnh của dì Hảo. Dì Hảo là con gái của bà Nhân - một người giúp việc cho gia đình của tác giả. Dì Hảo được mẹ cho đi ở đợ từ năm mười hai tuổi. Khi dì lấy chồng, người chồng của dì là một kẻ nát rượu, thường xuyên đánh đập, hành hạ dì. Dù vậy, dì Hảo vẫn luôn cam chịu, nhẫn nhục, không dám phản kháng. Số phận của dì Hảo là số phận chung của người phụ nữ nông dân trong xã hội phong kiến. Họ bị áp bức, bóc lột, bị chà đạp về cả thể xác lẫn tinh thần.

Trong khi đó, ở đoạn trích "Mùa lạc", chúng ta lại được gặp gỡ một người phụ nữ khác là Đào. Đào là một cô gái trẻ đẹp, từng trải qua nhiều biến cố trong cuộc đời. Trước Cách mạng tháng Tám, Đào bị lừa dối, bị bỏ rơi, phải đi bán hoa quả ở chợ để mưu sinh. Sau Cách mạng tháng Tám, Đào được đưa lên nông trường Điện Biên Phủ để lao động sản xuất. Cuộc sống của Đào ở nông trường đã hoàn toàn thay đổi. Cô được sống trong tình yêu thương, sự sẻ chia của đồng đội, được cống hiến sức lực của mình cho Tổ quốc.

Cả hai đoạn trích đều cho thấy số phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội xưa và nay. Ở đoạn trích "Dì Hảo", dì Hảo là một nạn nhân của chế độ phong kiến thối nát, bất công. Còn ở đoạn trích "Mùa lạc", Đào là một nạn nhân của chiến tranh. Tuy nhiên, dù trong hoàn cảnh nào, họ vẫn luôn giữ được phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam. Dì Hảo là một người phụ nữ hiền lành, cam chịu, giàu lòng vị tha. Còn Đào là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, biết vượt lên số phận.

Ngoài ra, hai đoạn trích còn cho thấy sự khác biệt trong cách nhìn nhận, đánh giá về người phụ nữ của Nam Cao và Nguyễn Khải. Trong đoạn trích "Dì Hảo", Nam Cao đã sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc để miêu tả số phận bất hạnh của dì Hảo. Ông đã lên án gay gắt chế độ phong kiến thối nát, bất công. Đồng thời, ông cũng bày tỏ niềm xót xa, thương cảm đối với những người phụ nữ nghèo khổ, bất hạnh. Trong đoạn trích "Mùa lạc", Nguyễn Khải đã sử dụng ngôn ngữ giàu tính trữ tình, lãng mạn để miêu tả cuộc sống mới của Đào. Ông đã ca ngợi vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam, khẳng định sức sống mãnh liệt của họ.

Tóm lại, hai đoạn trích "Dì Hảo" và "Mùa lạc" đã khắc họa thành công số phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội xưa và nay. Qua đó, chúng ta thêm trân trọng những người phụ nữ Việt Nam, những người đã góp phần xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Nguyễn Hằng

4 giờ trước

Nam Cao và Nguyễn Khải là hai cây bút lớn, đại diện cho hai nền văn học đối lập về bối cảnh lịch sử và tinh thần: Hiện thực phê phán trước Cách mạng tháng Tám (1930 - 1945), và văn học Hiện thực xã hội chủ nghĩa sau Cách mạng (1945 - 1975). Việc so sánh hai đoạn trích tiêu biểu từ "Dì Hảo" và "Mùa Lạc" không chỉ là đối chiếu hai phong cách mà còn là làm rõ bi kịch cá nhân bị đè nén trong xã hội cũ đối lập với niềm tin tập thể và khát vọng tái sinh trong công cuộc xây dựng đời sống mới.

Hai đoạn trích thể hiện rõ sự đối lập về bối cảnh và cảm hứng chủ đạo. Ở "Dì Hảo", Nam Cao đưa người đọc vào bi kịch dồn nén đến tận cùng của người phụ nữ nông thôn dưới chế độ cũ. Dì Hảo, một người vợ đảm đang, hy sinh nuôi chồng, nhưng khi bị tàn tật, mọi sự nhẫn nhịn bị đáp lại bằng sự tàn nhẫn và ruồng bỏ của người chồng. Đoạn văn xoáy sâu vào nỗi đau nội tâm của Dì Hảo qua chi tiết: "Dì nghiến chặt răng để cho khỏi khóc nhưng mà dì cứ khóc. Chao ôi! Dì Hảo khóc. Dì khóc nức nở, khóc nấc lên, khóc như người ta thổ. Dì thổ ra nước mắt." Bút pháp hiện thực tâm lí sắc lạnh của Nam Cao đã vật chất hóa nỗi đau, biến nước mắt thành chất lỏng trào ra từ thân thể, nhấn mạnh sự cùng quẫn, bế tắc không lối thoát của con người. Hơn thế, lời nhận xét triết lí "Trách làm gì hắn, cái con người bắt buộc phải tàn nhẫn ấy?" đã mở rộng bi kịch cá nhân thành bi kịch xã hội, tố cáo một xã hội đói nghèo đã tha hóa cả người bị hại lẫn kẻ gây ra tội ác. Giọng văn Nam Cao thấm đẫm sự bi quan và trăn trở về nhân phẩm.

Ngược lại, đoạn trích trong "Mùa Lạc" của Nguyễn Khải lại là khúc ca về sự hồi sinh. Giống như Dì Hảo, Chị Đào cũng trải qua một quãng đời đầy bi thương: mất chồng, mất con, phải phiêu bạt mưu sinh: "bốn bể là nhà, chỉ lo cho bản thân mình sao được cơm ngày hai bữa, chân cứng đá mềm… Muốn chết nhưng đời còn dài nên phải sống." Nếu Nam Cao kết thúc bằng sự bế tắc trong tiếng khóc nấc nghẹn, thì Nguyễn Khải lại mở ra một chân trời mới. Nông trường Hồng Cúm trở thành "quê hương thứ hai" và niềm hạnh phúc được tìm thấy trong tập thể lao động. Nguyễn Khải chuyển trọng tâm từ số phận cá nhân sang cảm hứng sử thi về cộng đồng, nơi con người có quyền làm chủ và được hưởng hạnh phúc.

Sự khác biệt lớn nhất nằm ở tư tưởng chủ đề và giá trị thẩm mĩ mà mỗi tác phẩm hướng tới. "Dì Hảo" mang giá trị hiện thực phê phán sâu sắc, phơi bày sự đè nén vô hình của miếng cơm manh áo lên nhân tính. Còn "Mùa Lạc" mang giá trị ngợi ca, khẳng định vai trò của ý chí cá nhân và sức mạnh tập thể trong việc kiến tạo lại cuộc đời. Tư tưởng cốt lõi được Nguyễn Khải gửi gắm qua câu nói mang tính tuyên ngôn: "Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ, ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy."

Tóm lại, hai đoạn trích là hai mảnh ghép đối lập hoàn toàn về thời đại và cảm hứng. "Dì Hảo" là bức tranh bi thảm về sự tàn lụi của số phận người phụ nữ trong xã hội cũ; còn "Mùa Lạc" là bản hùng ca về sự vượt thoát và niềm tin vững chắc vào khả năng tái sinh của con người trong cuộc sống mới. Cả hai tác phẩm đều đạt đến chiều sâu nghệ thuật đáng ngưỡng mộ, nhưng mang lại cảm xúc khác biệt: một bên là sự thương cảm day dứt, một bên là sự hăm hở, tin yêu.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved