Bích Khê là một nhà thơ có phong cách thơ rất riêng. Ông luôn tìm tòi, sáng tạo để đưa vào thơ những nét mới lạ, độc đáo. Trong đó, bài thơ "Tiếng đàn mưa" đã gây ấn tượng sâu đậm cho những ai yêu thơ Bích Khê. Đặc biệt, với khổ thơ đầu tiên, ta thấy được tài năng của nhà thơ khi mượn hình ảnh mưa để nói lên tâm trạng của mình.
Mưa hoa rụng, mưa hoa xuân rụng
Mưa xuống lầu, mưa xuống thềm lan
Mưa rơi mái tóc muôn vàn
Rụng hoa, hoa rụng, cành hoa rụng
Vãi trăm mảnh lá vàng kia
Ra ngoài trời mưa bụi bay
Câu thơ mở đầu với hình ảnh những hạt mưa xuân đang rơi xuống. Những hạt mưa ấy làm khơi dậy sức sống mãnh liệt của mùa xuân. Mùa xuân vốn là đề tài bất tận của thi ca. Đối với Bích Khê, mùa xuân là nguồn cảm hứng đặc biệt. Ông luôn dành tình cảm đặc biệt cho mùa xuân. Trong khung cảnh mùa xuân ấy, những cơn mưa xuân trở thành một phần không thể thiếu. Mưa xuân mang theo cái se lạnh của đất trời, khiến cho lòng người thêm xao xuyến.
Những hạt mưa xuân nhỏ bé, lất phất bay trong gió như những hạt ngọc trai lấp lánh. Chúng rơi xuống đất, tưới mát cho cây cối, hoa lá. Cảnh vật như bừng tỉnh sau giấc ngủ đông dài. Cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa nở rộ khắp nơi. Khung cảnh ấy thật đẹp đẽ và thơ mộng.
Trong khổ thơ, ta thấy được sự tinh tế của nhà thơ khi sử dụng những hình ảnh thơ mộng, lãng mạn. Những hạt mưa xuân được ví như những bông hoa rụng, những cánh hoa rơi xuống đất. Hình ảnh ấy gợi lên vẻ đẹp mong manh, yếu đuối của mùa xuân. Đồng thời, nó cũng ẩn chứa một nỗi buồn man mác, như muốn báo hiệu một mùa xuân sắp tàn.
Ngoài ra, khổ thơ còn sử dụng biện pháp tu từ so sánh, nhân hóa để tăng thêm sức gợi hình, gợi cảm cho bài thơ. Hình ảnh "mưa xuống lầu, mưa xuống thềm lan" gợi lên sự uyển chuyển, mềm mại của những hạt mưa xuân. Còn hình ảnh "rụng hoa, hoa rụng, cành hoa rụng" lại gợi lên sự tàn phai, chia ly của mùa xuân.
Như vậy, khổ thơ đầu tiên của bài thơ "Tiếng đàn mưa" đã khắc họa thành công bức tranh mùa xuân tươi đẹp, thơ mộng. Qua đó, ta cũng cảm nhận được tâm hồn nhạy cảm, giàu cảm xúc của nhà thơ Bích Khê.