Trần Trung Quân là một nhà thơ Việt Nam, sinh ngày 26 tháng 1 năm 1965 tại Huế. Quê gốc ở xã Nghi Trung, huyện Nghi Lộc, tỉnh Nghệ An. Ông tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Sau đó, ông về công tác tại Ban Văn học thuộc Đài Tiếng nói Việt Nam cho đến nay. Ông là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.
Một số bài thơ tiêu biểu của ông: Hoa đá trước heo may (1992), Tiếng hát mùa đông (1995), Đêm sông Gianh (2002)... Trong đó, bài thơ "Tiếng đàn mưa" là một trong những tác phẩm hay nhất của ông. Bài thơ đã vẽ lên bức tranh thiên nhiên vào mùa mưa ở xứ Huế thật đẹp, đồng thời thể hiện được tâm trạng buồn man mác của nhân vật trữ tình.
Mở đầu bài thơ, nhà thơ Trần Trung Quân đã khắc họa hình ảnh mưa thật đẹp:
"Em thấy không, trời trong Veo
Những giọt mưa thu đọng bờ mi u sầu
Để ngàn nốt lặng trongầu
Rung rung tự ngọn, đến đâu cũng ngừng..."
Trong con mắt của người nghệ sĩ, mưa chưa rơi vào đất mà nó đọng trên bờ mi. Câu thơ khiến ta hình dung mưa như đôi mắt người thiếu nữ, "trong veo", long lanh. Mưa còn gợi lên nỗi buồn "u sầu" khiến cho người đọc cảm thấy man mác, bâng khuâng. Những giọt mưa liên hồi, nối tiếp nhau đổ xuống tạo nên "ngàn nốt lặng". Ở đây, nhà thơ đã sử dụng phép ẩn dụ tài tình để gợi lên âm thanh của mưa rơi trên mái hiên. Ngàn nốt lặng cứ thế dồn dập, liên hồi rồi dừng "đến đâu cũng ngừng" ở cuối cùng. Đọc đoạn thơ, tôi cảm nhận được tâm hồn nhạy cảm của nhà thơ trước những thay đổi của thiên nhiên.
Bốn câu thơ tiếp theo nói lên tâm trạng của nhân vật trữ tình khi nghe tiếng mưa:
"Rưng rưng làn gió thổi
Nghe hương đời rời xa
Hạt mưa mềm rơi xuống
Khô khốc, xa xa... "
Câu thơ "rưng rưng làn gió thổi" đã bộc lộ rõ nét cảm xúc của nhân vật trữ tình. Gió như đang xoa dịu nỗi buồn bằng cách lay động những hạt mưa. Nó khiến cho nhân vật trữ tình nhớ về những kí ức xưa cũ, ngọt ngào nhưng giờ đã "xa xa...". Từ "xanh" được lặp lại hai lần trong hai câu thơ "Nghe xanh hóa thành rêu/ Nghe tàn rụng ngút ngát/ Nghe mùa đông gõ cửa/ Nghe lá ngẩn ngơ rùi"...
đã nhấn mạnh hơn nữa nỗi buồn man mác của nhân vật trữ tình. Đó là nỗi nhớ thương người xưa, là nỗi tiếc nuối khi phải chia tay. Tất cả những cảm xúc ấy khiến cho nhân vật trữ tình chỉ muốn thời gian quay trở lại.
Đoạn thơ cuối cùng khép lại bài thơ thật nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc:
"Em về gió chẳng quay lại
Về đây sương khói mất rồi
Người ơi có nhớ ta chăng?"
Nhà thơ trực tiếp bộc lộ cảm xúc của mình qua câu hỏi tu từ "Người ơi có nhớ ta chăng?". Đó là câu hỏi đầy day dứt, băn khoăn của nhân vật trữ tình. Giờ đây, mọi thứ đã không còn nữa, người xưa nơi đâu?
Bài thơ "Tiếng đàn mưa" thật giàu chất họa và chất nhạc. Qua bài thơ, tôi cảm nhận được tâm hồn tinh tế của nhà thơ Trần Trung Quân. Chắc hẳn, ông phải là người có trái tim đồng cảm, rung động mãnh liệt thì mới có thể viết lên những vần thơ xuất sắc như vậy.