câu 1. Nhân vật chính trong truyện "Hoa Muộn" là Hạc. Các dấu hiệu nghệ thuật cho thấy điều này bao gồm:
* Tên gọi: Nhân vật được đặt tên rõ ràng là Hạc, tạo sự phân biệt với các nhân vật phụ khác.
* Hành động và suy nghĩ: Câu chuyện xoay quanh hành động và suy nghĩ của Hạc, ví dụ như việc Hạc nhớ về quá khứ, cảm nhận về thời gian trôi nhanh, hay suy ngẫm về ý nghĩa của Tết.
* Mô tả ngoại hình và tính cách: Tác giả sử dụng chi tiết miêu tả ngoại hình và tính cách của Hạc, ví dụ như "Hạc đi quanh mẹ", "anh ta lù khù, tay khư khư giữ cái mũ vàng như củ nghệ". Những chi tiết này góp phần thể hiện tâm trạng và suy nghĩ của Hạc.
* Câu chuyện riêng: Truyện kể về trải nghiệm cá nhân của Hạc, những suy tư, cảm xúc của Hạc trước sự thay đổi của thời gian và mùa xuân.
Nhìn chung, tất cả các yếu tố trên đều hướng đến việc xây dựng hình ảnh Hạc là nhân vật trung tâm, là người đại diện cho những suy tư, trăn trở của tác giả về thời gian, tuổi trẻ và giá trị truyền thống.
câu 2. Trong truyện ngắn "Hoa Muộn", Phan Thị Vàng Anh sử dụng hình ảnh "những chú nhỏ" để ám chỉ những người con, cháu trong gia đình. Những nhân vật này thường mang tính cách hồn nhiên, ngây thơ, chưa trải nghiệm nhiều về cuộc sống. Họ đại diện cho sự tươi mới, hy vọng và tương lai của gia đình.
câu 3. Hình ảnh "vườn mai" trong đoạn trích mang nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc, phản ánh tâm trạng và suy tư của nhân vật chính về thời gian, sự thay đổi và nỗi buồn man mác.
* Thời gian trôi chảy: Hình ảnh "vườn mai" với những bông hoa nở muộn gợi lên cảm giác thời gian đang trôi đi một cách vô tình, bất chấp sự mong đợi của con người. Những bông hoa nở muộn như một lời nhắc nhở về sự tàn phai của tuổi trẻ, về việc chúng ta không thể níu kéo được thời gian.
* Sự thay đổi: Vườn mai với những bông hoa nở muộn đại diện cho sự thay đổi của tự nhiên, của cuộc sống. Sự thay đổi ấy khiến cho con người cảm thấy hụt hẫng, tiếc nuối vì những điều đẹp đẽ đã qua đi.
* Nỗi buồn man mác: Hình ảnh "vườn mai" với những bông hoa nở muộn tạo nên một khung cảnh buồn bã, u tịch. Nó phản ánh nỗi buồn man mác, sự hoài niệm về quá khứ của nhân vật chính. Nhân vật dường như đang chìm đắm trong những suy tư về thời gian, về sự thay đổi và về những điều đã mất đi.
Tóm lại, hình ảnh "vườn mai" trong đoạn trích là một ẩn dụ tinh tế, góp phần thể hiện chủ đề chính của tác phẩm: sự khắc nghiệt của thời gian, sự thay đổi và nỗi buồn man mác của con người trước dòng chảy bất tận của cuộc đời.
câu 4. Trong truyện ngắn "Hoa Muộn", nhân vật Hạc cảm thấy "có mai rồi đấy, mà vẫn không thành Tết" vì nhiều lý do sâu xa. Đầu tiên, Hạc đang trải qua giai đoạn trưởng thành và nhận thức về sự thay đổi trong cuộc sống. Cô bé nhìn thấy những dấu hiệu của mùa xuân, nhưng lại không thể tận hưởng trọn vẹn niềm vui của ngày lễ Tết. Sự đối lập giữa vẻ đẹp tự nhiên của thiên nhiên và tâm trạng buồn bã, tiếc nuối của Hạc tạo nên một bức tranh đầy mâu thuẫn.
Thứ hai, Hạc bị ảnh hưởng bởi những kỷ niệm về quá khứ. Cô nhớ lại thời gian hạnh phúc khi còn nhỏ, khi Tết đến mang theo niềm vui và hy vọng. Tuy nhiên, hiện tại, Hạc phải đối mặt với thực tế khắc nghiệt hơn, với công việc bận rộn và áp lực cuộc sống hàng ngày. Những ký ức về Tết xưa khiến Hạc cảm thấy lạc lõng và bất lực trước sự thay đổi của thời gian.
Cuối cùng, Hạc đang tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống. Cô đặt câu hỏi về giá trị của những điều giản dị như hoa mai nở rộ, liệu chúng có đủ để tạo nên một ngày Tết trọn vẹn hay không? Hạc khao khát một thứ gì đó lớn lao hơn, một điều gì đó vượt qua những ràng buộc của thời gian và hoàn cảnh. Điều này khiến cô cảm thấy rằng dù có hoa mai, Tết vẫn chưa thật sự đến.
Tóm lại, Hạc cảm thấy "có mai rồi đấy, mà vẫn không thành Tết" vì sự trưởng thành, những kỷ niệm về quá khứ và mong muốn tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống. Truyện ngắn "Hoa Muộn" phản ánh nỗi lòng của những người trẻ tuổi đang đối mặt với những thách thức của cuộc sống, đồng thời khẳng định sức mạnh của tình yêu thương và hy vọng trong việc vượt qua khó khăn.
câu 5. Tâm trạng buồn bã, tiếc nuối của nhân vật Hạc trong đoạn trích gợi cho chúng ta nhiều suy nghĩ về cách con người nên sống để không phải "buồn rũ rượi" khi Tết đến, xuân về. Tâm trạng ấy phản ánh sự thay đổi của thời gian, của xã hội khiến cho những giá trị truyền thống bị phai nhạt. Nhân vật Hạc nhớ về những ngày Tết xưa, khi gia đình quây quần bên nhau, cùng nhau đón chào năm mới. Cô cảm thấy tiếc nuối vì những giá trị ấy đang dần biến mất, nhường chỗ cho nhịp sống hối hả, xô bồ. Từ đó, chúng ta có thể rút ra bài học rằng, mỗi người cần trân trọng những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc. Chúng ta cần gìn giữ và phát huy những nét đẹp ấy trong cuộc sống hiện đại. Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần tạo dựng cho mình một lối sống tích cực, lạc quan. Hãy luôn hướng về phía trước, tận hưởng những điều tốt đẹp của cuộc sống. Khi đó, chúng ta sẽ không còn phải "buồn rũ rượi" khi Tết đến, xuân về nữa.