Viết văn bản nghị luận phân tích, đánh giá nội dung nghệ thuật của đoạn thơ sau Sao anh không về chơi thôn Vĩ? Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên. Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt...

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của hoangngochanshizukaria
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

11 giờ trước

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo

Hàn Mặc Tử là một thi sĩ có phong cách thơ rất riêng biệt, độc đáo. Ông để lại cho đời nhiều tập thơ nổi tiếng như Gái Quê, Thơ Điên hay Chơi Giữa Mùa Trăng. Bài thơ "Đây Thôn Vĩ Dạ" rút ra từ tập Thơ Điên. Bài thơ nói về thôn Vĩ Dạ bên bờ sông Hương, nơi chốn gặp gỡ của nhà thơ với người con gái mà ông thầm yêu trộm nhớ.

Thôn Vĩ Dạ nằm ngay trên bờ sông Hương bao đời nay đã khơi nguồn cảm hứng cho biết bao nghệ sĩ. Riêng với Hàn Mặc Tử, thôn Vĩ đã trở thành mảnh đất của tình yêu, tình thương muôn thuở. Mở đầu bài thơ là một hoài niệm mênh mang về cảnh và người thôn Vĩ. Qua đó bộc lộ một nỗi niềm thương nhớ da diết:

"Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền."

Câu hỏi tu từ "Sao anh không về chơi thôn Vĩ?" vừa là lời trách nhẹ nhàng, vừa là lời mời tha thiết của người con gái thôn Vĩ. Đó cũng chính là lời an ủi của người bạn tri âm tri kỉ dành cho nhà thơ khi ông đang nằm trên giường bệnh. Câu hỏi này đã đưa người đọc trở về với thôn Vĩ Dạ, một làng quê đẹp thơ mộng nằm bên bờ sông Hương. Thôn Vĩ Dạ thật đẹp với "nắng hàng cau", "vườn ai mướt quá xanh như ngọc". Cảnh sắc thiên nhiên của thôn Vĩ Dạ càng trở nên lung linh, huyền ảo hơn bởi hình bóng con người "lá trúc che ngang mặt chữ điền". Trong khung cảnh thôn Vĩ Dạ thanh bình, yên ả, thấp thoáng bóng dáng con người khiến cho cảnh vật trở nên hài hòa, tràn đầy sức sống.

Thiên nhiên thôn Vĩ Dạ vào buổi sáng mai lúc nào cũng đẹp và mời gọi. Ở đây, ta bắt gặp một hồn thơ nhạy cảm, giàu rung động trước cái đẹp. Nhà thơ đã sử dụng biện pháp đảo ngữ, đưa từ "mướt quá" lên đầu câu như một lời trầm trồ, ngạc nhiên trước vẻ đẹp mượt mà, óng chuốt, tươi tốt của cây cỏ. Màu xanh của vườn tược được so sánh với màu "ngọc" tạo nên một hình ảnh đầy thơ mộng, tráng lệ. Vườn ai mà xanh đến lạ, xanh mượt mà, mỡ màng, tròn trịa và căng mọng như ngọc bích. Ta chợt nhớ đến màu xanh ngọc trong bài thơ "Tràng Giang" của Huy Cận:

"Sóng biếc theo dòng lững lờ
Hoa bèo tím ngát nở dọc bờ
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc"

Từ láy "che ngang" đã góp phần làm cho gương mặt chữ điền càng trở nên tròn trịa, phúc hậu, dịu dàng hơn. Gương mặt ấy thấp thoáng sau hàng trúc, gợi lên trong lòng người đọc biết bao thắc mắc, tò mò. Liệu rằng chủ nhân của khu vườn xinh đẹp kia là một thiếu nữ có khuôn mặt chữ điền? Tất cả đều là những ẩn ý thú vị, gợi mở cho những tưởng tượng bay bổng.

Như vậy, chỉ bằng vài nét chấm phá, Hàn Mặc Tử đã phác họa bức tranh thiên nhiên thôn Vĩ Dạ thanh bình, yên ả, tươi đẹp và tràn đầy sức sống. Ẩn chưa trong đó là tình cảm sâu nặng, gắn bó của nhà thơ với mảnh đất này.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Huyunh

8 giờ trước

hoangngochanshizukaria

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.

Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc,

Lá trúc che ngang mặt chữ điền

Hàn Mặc Tử là một trong những thi sĩ đặc sắc nhất của phong trào Thơ mới. Thơ ông kết tinh giữa cái đẹp và nỗi đau, giữa trần thế và cõi mộng, giữa khát vọng yêu thương và sự tuyệt vọng của kiếp người. Trong bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ”, mở đầu bằng khổ thơ này, nhà thơ đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên và con người xứ Huế vừa trong trẻo, vừa mơ hồ, chứa chan tình cảm và khát vọng giao hòa với cuộc đời.

"Sao anh không về chơi thôn Vĩ?", Câu thơ vang lên như một lời mời gọi, vừa thiết tha vừa trách nhẹ. Từ “Sao anh không về” thể hiện nỗi mong nhớ và khát khao được gặp gỡ, được trở lại chốn xưa. Ẩn sau câu hỏi ấy là tiếng lòng tha thiết của người con gái xứ Huế hay cũng chính là lời tự hỏi của chính nhà thơ, người đang cô đơn, khắc khoải nhớ thương một miền đất, một con người, một quá khứ đẹp đã xa.

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.

Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc.”

“Ánh nắng mới” trong buổi sớm mai nhẹ nhàng soi rọi lên hàng cau biểu tượng của vẻ đẹp trong trẻo, thanh cao, đậm chất Huế. Cảnh vật hiện ra tươi sáng, tinh khiết như tâm hồn người Vĩ. Hình ảnh “vườn ai mướt quá, xanh như ngọc” gợi lên sắc xanh tràn đầy sức sống, mềm mại và quý giá. Từ “mướt quá” kết hợp với phép so sánh “xanh như ngọc” khiến bức tranh trở nên lung linh, huyền ảo một vẻ đẹp vừa thực vừa ảo, vừa gần gũi lại vừa xa xăm.

“Lá trúc che ngang mặt chữ điền.”

“Lá trúc” là biểu tượng cho nét đẹp kín đáo, dịu dàng của người con gái Huế. Còn “mặt chữ điền” gợi lên khuôn mặt phúc hậu, ngay thẳng, đôn hậu. Cách nói “che ngang” tạo cảm giác e ấp, tế nhị, khiến con người trong thơ Hàn Mặc Tử vừa ẩn vừa hiện, gợi lên bao liên tưởng mơ hồ, thương nhớ. Ẩn dưới bức tranh thiên nhiên ấy là một bức chân dung tâm hồn: vừa yêu đời, yêu người, vừa buồn thương, xa cách.

Nhờ sự kết hợp tinh tế của các biện pháp tu từ: câu hỏi tu từ, so sánh, ẩn dụ, nhân hóa, nhạc điệu…, đoạn thơ hiện lên như một bức tranh đầy sức gợi, vừa mang vẻ đẹp thực của xứ Huế, vừa thấm đẫm nỗi lòng tha thiết, buồn man mác của thi nhân.

Bốn câu thơ đầu trong “Đây thôn Vĩ Dạ” là một bức tranh tuyệt đẹp về cảnh và người xứ Huế, đồng thời là tiếng lòng tha thiết của thi nhân khát khao được sống, được yêu, được hòa nhập với cuộc đời. Vẻ đẹp của thiên nhiên trong thơ Hàn Mặc Tử không chỉ là cảnh thực mà còn là tâm cảnh, phản chiếu một trái tim trong trẻo, yêu đời dù đang đối diện với khổ đau và cô đơn. Đoạn thơ mở đầu ấy vì thế mãi là viên ngọc sáng trong dòng chảy thi ca Việt Nam hiện đại.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
message-box-blue.svg Trả lời tham khảo

hoangngochanshizukaria

“Ai mua trăng tôi bán trăng cho

Không bán đoàn viên, ước hẹn hò.

   Nhắc đến những dòng thơ này, người đọc chắc hẳn không còn lạ lẫm gì với hình ảnh “bán trăng” của Hàn Mặc Tử. Một sự nghịch lí, lạ đời vì trăng cũng là chung cũng là của riêng mọi người, hà cớ sao lại “bán”. Thế nhưng, từ hình ảnh này người ta mới thấy tấm lòng thủy chung, son sắt của nhà thơ. Và một lần nữa sự thủy chung ấy lại được tái hiện qua “Đây thôn Vĩ Dạ”. Tác phẩm không những là bức tranh thủy mặc về một vùng của cố đô Huế mà nó còn là nỗi lòng gửi tới phương xa của nhà thơ Hàn Mặc Tử.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


   Mở đầu bài thơ, không phải là lời chào mà là lời trách móc: “Sao anh không về chơi thôn Vĩ?”. Giọng điệu mang tính hỏi han, trách móc nhân vật trữ tình sao không về với thôn Vĩ, về với những kỉ niệm. Câu thơ còn nói lên sự tiếc nuối khi nhân vật trữ tình không thể chiêm ngưỡng được hết vẻ đẹp thôn Vĩ.

   Sự tiếc nuối của người con gái đã nhắc đến âu cũng có căn cứ vì với một loạt “vẻ đẹp" sau đây thì dù ai bỏ lỡ chuyến về đều phải luyến tiếc.

“Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên

Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền”

   Ba câu thơ này đã bước đầu khắc họa bức tranh quê hương thôn Vĩ với vẻ đẹp trong sáng, thanh khiết. Ở câu thơ thứ hai tác giả khéo léo dùng biện pháp điệp từ “nắng". Nếu như “nắng" ở vế đầu chỉ vị trí nó xuất hiện (nắng trên hàng cau) thì “nắng" ở vế sau lại nói về tính chất (nắng mới). Khung cảnh ở thôn Vĩ xuất hiện trước mắt người đọc là vẻ đẹp vườn tược, vẻ đẹp vùng nông thôn ngoại ô thành phố.

   Hàng cau chính là hình ảnh điển hình nhất cho vườn tược chốn Thừa Thiên, nhưng tác giả khéo léo hơn khi lồng vào hình ảnh này là một “gia vị" đậm chất Huế. Cái nắng ở đây xuất hiện với tính chất - mới. “Nắng mới" có thể hiểu là nắng buổi sáng, ánh nắng bắt đầu cho ngày mới.

   Nhưng ánh nắng này không chỉ bắt đầu cho một ngày mà còn khởi đầu cho một mùa xuân tươi trẻ. “Nắng mới" đi kèm với động từ “lên" tạo cảm giác tươi trẻ, tràn đầy sức sống và thi sĩ chính là người may mắn khi được chiêm ngưỡng khoảnh khắc này. Từ đó cho thấy sức sống căng tràn đang lan tỏa khắp miền quê thôn Vĩ.

   Từ ánh nhìn “nắng hàng cau", tác giả đã chuyển qua quan sát “đối tượng" khác là vườn thôn Vĩ. Có thể thấy từ câu thơ này, góc nhìn của tác giả đã có sự dịch chuyển. “Vườn” hiện lên gần hơn, tầm nhìn của nhà thơ rất gần. Nghệ thuật tu từ “vườn ai" gợi lên sự tò mò, hiếu kì vì không xác định chủ nhân khu vườn này là ai. Nhưng cái người ta quan tâm không phải là danh tính người chủ khu vườn, mà quan trọng mà sự trong xanh của nó.

   Tác giả so sánh vườn với ngọc để cho thấy sự trong xanh, tinh khiết của khu vườn vào buổi sáng ban mai. Nhìn vào hình ảnh này người đọc tự nhiên có cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái, cơ mắt cũng thực sự được thư giãn. Tuy nhiên, tài năng của Hàn Mặc Tử không đơn thuần chỉ có thế. Tác giả khéo “tặng" chữ “mướt" khi miêu tả màu sắc khu vườn. Từ này tạo cho người đọc cảm giác về sự trơn tru, tròn trịa và thêm phần mịn màng.

   Đã thế nó còn đi kèm với thán từ “quá" làm cho vườn tược của thôn Vĩ thêm phần thanh tao. Làm người đọc tò mò muốn được nhìn thấy một lần. Nếu như câu hai, câu ba giúp chúng ta có cái nhìn bao quát về thiên nhiên xứ Huế thì tới câu thứ tư nhà thơ đã giới thiệu về con người nơi đây.

 Hình ảnh “mặt chữ điền" chỉ về khuôn mặt phúc hậu, hiền từ và đây cũng là cách tác giả giới thiệu về tính cách con gái Huế. Ẩn mình sau nét đẹp ấy là chi tiết “lá trúc che ngang" gợi lên sự e ấp, ngại ngùng của cô gái xứ mộng mơ. Như vậy chỉ với khổ thơ đầu người đọc đã có cái nhìn đầu tiên về khung cảnh thôn Vĩ. Mảnh đất ở đây không chỉ hiện lên với vẻ đẹp tinh túy mà con người cũng rực rỡ muôn phần.

   Đến với khổ thơ hai, độc giả tiếp tục chứng kiến những đường nét mà “thi sĩ" vẽ nên. Bức tranh ấy đã mở rộng cả về không gian lẫn thời gian.

“Gió theo lối gió, mây đường mây

Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay...

Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,

Có chở trăng về kịp tối nay?

   Mở đầu khổ hai, Hàn Mạc Tử mở rộng không gian thôn Vĩ bằng hình ảnh từ trên cao. Ở đây tác giả rất tinh tế khi sử dụng biện pháp điệp cấu trúc câu và điệp từ đồng thời với nhau. “Gió" và “mây" được nhấn mạnh hai lần nhưng không phải cảm giác gắn bó, khăng khít mà là sự chia lìa. Vì gió đi lối riêng, mây lại có đường khác.

   Nếu như câu đầu tác giả nói về sự chia lìa nhưng bằng cách gián tiếp thì câu tiếp theo nhà thơ đã nhấn mạnh cảnh vật với tâm trạng sầu thảm bằng động từ “buồn thiu”. “Buồn thiu" là tâm trạng sầu thảm pha chút cô đơn. Và nhân vật mang tâm trạng này là “dòng nước". Bằng thủ thuật nhân hóa, tác giả đã ví dòng nước thôn Vĩ như một sinh vật có suy nghĩ, có tâm trạng. Cảnh vật chuyển mình mạnh mẽ từ tươi tắn lúc ban mai và lại mang nét hoài cổ vào thời điểm này.

   “Hoa bắp lay" có thể là một sự rung rinh khi có đợt gió đi qua làm rõ hơn sự buồn bã, đơn côi. Không gian đang ở trên cao liền được kéo xuống dưới thấp làm cho hình ảnh thêm phần sinh động . Ý đồ của tác giả thực sự xuất sắc khi để cho cái buồn của thiên nhiên hiện ra trước, làm người đọc tò mò, suy nghĩ rồi tác giả mới đưa ra cái trầm tư của con người.

“Thuyền ai đậu bến sông Trăng đó,

Có chở trăng về kịp tối nay?”

   Nếu như câu hỏi tu từ ở khổ thơ đầu tiên mang nét trách móc thì ở khổ này lại đượm buồn và có chút xót xa. Xuất hiện hình ảnh ẩn dụ “thuyền", “bến" cùng với hình ảnh “sông Trăng". Sông Hương bây giờ đã nhuốm đầy ánh trăng, làm cho cả một vùng sông tràn ngập ánh vàng.

   Câu hỏi cuối khổ thơ như thể chính tác giả đang hỏi bản thân. Câu thơ đã bộc lộ nỗi niềm lo lắng khi trong hoàn cảnh này tác giả đang mang trong mình căn bệnh quái ác. Và liệu nhà thơ có đủ thời gian để chờ vầng trăng ấy về kịp. Câu hỏi khiến cho cả khổ thơ chùng xuống hẳn! Thi sĩ buồn cho cái số phận ngắn ngủi, cho ước mơ vẫn còn dở dang. Đành là vậy! Như khi đến khổ thơ thứ ba tác giả tiếp tục sống cho mộng ước của mình

“Mơ khách đường xa, khách đường xa

Áo em trắng quá nhìn không ra

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà”

   Lần này tác giả sống trong mộng tưởng của mình. Hình ảnh khách đường xa nhấn mạnh hai lần đã nói lên phần nào nỗi trông ngóng, nhớ thương của tác giả dành cho người thương. Theo một số tư liệu thì lúc làm nhân viên ở Quy Nhơn, Hàn Mặc Tử có thầm thương trộm nhớ cô gái Huế tên là Hoàng Thị Kim Cúc, con ông chủ sở.

   Một thời gian sau, nhà thơ vào Sài Gòn làm báo, khi trở lại Quy Nhơn thì gia đình cô Cúc đã về lại Vĩ Dạ (Huế). Trong thời gian nhà thơ bạo bệnh, được sự gợi ý của người bạn, cô Cúc đã gửi cho nhà thơ bức ảnh chụp cảnh cô mặc áo dài trắng cùng với đó là hình ảnh sông, nước, bến, thuyền.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


   Nhận được bức ảnh ấy, nhà thơ đã rất vui. Cũng chính vì thế mà hình ảnh “áo em trắng quá" có thể bắt nguồn từ tà áo trắng mà cô Hoàng Thị Kim Cúc đã chụp. Tuy nhiên, cái màu trắng ấy lại “nhìn không ra". Có một số giả thiết cho rằng lúc tác giả mắc bệnh thì con mắt đã kém đi nên nhìn mọi vật có thể không rõ. Vậy nên màu trắng này có phải là sự lạ lẫm hay cái nhìn đã phần giảm xuống?

“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà”

   Câu thơ thứ ba của khổ cuối đã miêu tả đúng cái không gian của xứ Huế. Với vùng quê được bao quanh bởi sương và khói, màu trắng ấy đã làm mờ đi mọi thứ kể cả “nhân ảnh". Con người dường như cũng bị khuất lấp sau màn sương ấy. Cảm giác vừa thực vừa ảo, như thể tác giả đang lạc vào thế giới thần bí mà ở đó mọi vật đều khó hiện rõ nét sau “tấm rèm trắng".

   Và có lẽ ý tứ, tình cảm của tác giả lại được gói ghém ở câu thơ cuối cùng. Tiếp tục là một câu hỏi tu từ “Ai biết tình ai có đậm đà?”. Nhà thơ hỏi người mà cũng giống như hỏi mình liệu tình cảm ấy còn “đậm đà", son sắt như ngày xưa. Liệu cố nhân có còn giữ tình cảm xưa cũ. Đọc câu thơ này, độc giả sẽ không biết nhân vật hỏi và được hỏi sẽ là ai. Thế nhưng cái người ta để tâm là tình cảm ấy có trường tồn, và lòng người có còn giữ chút niềm riêng.

   Tất cả đều là một ẩn số!Bằng cách sử dụng các biện pháp nghệ thuật một cách xuất sắc và linh hoạt như biện pháp điệp từ, điệp cấu trúc, câu hỏi tu từ… người đọc đã có dịp chứng kiến cây bút tài hoa vẽ nên những đường nét mềm mại của bức tranh chốn Thừa Thiên một cách sinh động và có hồn nhất.Với bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ" Hàn Mặc Tử đã đưa độc giả đến với không gian xứ Huế mộng mơ mà cụ thể là cảnh thôn Vĩ Dạ.

   Với một khung cảnh trữ tình, nên thơ cùng với tình yêu tha thiết, nhớ mong tác giả đã giãi bày tình cảm của mình với người con gái Huế mà tác giả thầm đơn phương. Tình cảm ấy son sắt, thủy chung nhưng lại bồn chồn, lo lắng về “người cũ” có còn giữ nỗi niềm xưa. Tình cảm ấy còn đọng mãi và trở thành một câu hỏi không nguôi trong lòng tác giả và cho cả người đọc.


nhớ đánh giá cho mình nha


Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved