Cả hai đoạn thơ trên đều thể hiện nỗi nhớ da diết, mãnh liệt của nhân vật trữ tình dành cho người con gái mình yêu. Tuy nhiên, cách thể hiện nỗi nhớ ấy lại có những nét riêng biệt, phản ánh tâm trạng và hoàn cảnh cụ thể của mỗi nhân vật.
Trong đoạn thơ "Tương tư" của Nguyễn Bính, nỗi nhớ được thể hiện qua hình ảnh thôn Đoài và thôn Đông, gợi lên một mối tình đơn phương, thầm kín. Chàng trai nhớ người con gái ở thôn bên, nhưng chỉ dám gửi gắm nỗi lòng vào tiếng chim quyên, tiếng cuốc kêu. Nỗi nhớ ấy được thể hiện qua hình ảnh "chín nhớ mười mong", thể hiện sự chờ đợi, khắc khoải, da diết. Chàng trai so sánh nỗi nhớ của mình với "bệnh của giời", khẳng định đó là quy luật tự nhiên, không thể tránh khỏi. Cuối cùng, nỗi nhớ được thể hiện qua câu thơ "Một người chín nhớ mười mong một người", thể hiện sự cô đơn, trống vắng, khao khát được gặp gỡ.
Trong đoạn thơ "Nhớ" của Nguyễn Đình Thi, nỗi nhớ được thể hiện trực tiếp qua hình ảnh "anh yêu em", "mỗi bước đường", "mỗi tối", "mỗi miếng anh ăn". Tình yêu ấy được thể hiện qua những hành động nhỏ bé, giản dị, nhưng lại chứa đựng bao nhiêu tình cảm nồng nàn, tha thiết. Nỗi nhớ ấy được thể hiện qua điệp từ "mỗi", nhấn mạnh sự thường xuyên, liên tục của nỗi nhớ. Nó không chỉ xuất hiện trong những lúc vui vẻ, hạnh phúc mà còn hiện diện cả trong những lúc buồn bã, cô đơn. Nỗi nhớ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhân vật trữ tình, luôn hiện diện trong mọi khoảnh khắc.
Tuy nhiên, dù cùng thể hiện nỗi nhớ da diết, mãnh liệt, nhưng cách diễn đạt nỗi nhớ trong hai đoạn thơ lại khác nhau. Trong "Tương tư", nỗi nhớ được thể hiện qua hình ảnh ẩn dụ, bóng gió, mang tính chất đơn phương, thầm kín. Còn trong "Nhớ", nỗi nhớ được thể hiện trực tiếp, rõ ràng, bộc lộ tình yêu mãnh liệt, bền chặt. Điều này cho thấy, cách diễn đạt nỗi nhớ phụ thuộc vào hoàn cảnh, tâm trạng và tính cách của mỗi nhân vật.
Như vậy, qua việc so sánh nỗi nhớ trong hai đoạn thơ, chúng ta có thể thấy được những nét chung và riêng của nỗi nhớ trong thơ ca Việt Nam. Cả hai đoạn thơ đều thể hiện nỗi nhớ da diết, mãnh liệt, nhưng cách thể hiện lại khác nhau, tạo nên những sắc thái riêng biệt, góp phần làm phong phú thêm bức tranh tình yêu trong thơ ca Việt Nam.