Trong nền văn học Việt Nam, nỗi nhớ trong tình yêu là một chủ đề quen thuộc, được nhiều nhà thơ thể hiện qua những vần thơ độc đáo. Hai đoạn thơ trên là minh chứng rõ ràng cho điều đó. Qua hai đoạn thơ, chúng ta có thể thấy được nỗi nhớ của chàng trai là một nỗi nhớ da diết, khắc khoải, thể hiện tình yêu sâu sắc, mãnh liệt của chàng trai dành cho người con gái.
Tuy nhiên, mỗi đoạn thơ lại có cách diễn đạt khác nhau, phù hợp với hoàn cảnh và tâm trạng của nhân vật. Trong đoạn thơ thứ nhất, nỗi nhớ của chàng trai được thể hiện qua hình ảnh "thôn Đoài" và "thôn Đông". Hai địa danh này gợi lên không gian làng quê thanh bình, yên ả, nhưng cũng ẩn chứa nỗi buồn man mác. Chàng trai đang sống trong cảnh chia ly, xa cách, nên nỗi nhớ càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hình ảnh "thôn Đoài" và "thôn Đông" cũng là biểu tượng cho hai miền đất, hai trái tim đang hướng về nhau, khiến nỗi nhớ càng thêm da diết.
Còn trong đoạn thơ thứ hai, nỗi nhớ của chàng trai được nâng lên tầm cao hơn, trở thành một căn bệnh cố hữu, khó chữa trị. Chàng trai đã chấp nhận thực tế rằng mình sẽ luôn nhớ nhung, tương tư người con gái ấy. Hình ảnh "nắng mưa" tượng trưng cho những biến đổi thất thường của thiên nhiên, còn "tương tư" là sự bất ổn, xáo trộn trong tâm hồn con người. Biện pháp tu từ so sánh "Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng" khẳng định tình cảm mãnh liệt, bền chặt của chàng trai dành cho người con gái.
Cả hai đoạn thơ đều sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi, giàu hình ảnh, tạo nên bức tranh tâm trạng đầy xúc động. Cả hai đoạn thơ đều thể hiện nỗi nhớ da diết, khắc khoải của chàng trai, nhưng mỗi đoạn thơ lại có cách diễn đạt khác nhau, phù hợp với hoàn cảnh và tâm trạng của nhân vật. Điều này cho thấy tài năng của Nguyễn Bính và Nguyễn Đình Thi trong việc sử dụng ngôn ngữ để thể hiện tâm trạng nhân vật một cách tinh tế và sâu sắc.