Trong khổ thơ cuối của bài thơ "Trời mỗi ngày lại sáng", tác giả đã thể hiện tình yêu quê hương sâu sắc bằng cách sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh và cảm xúc. Hình ảnh "trời mỗi ngày lại sáng" được lặp đi lặp lại nhiều lần, tạo nên một không gian rộng lớn, bao la, đồng thời cũng ẩn dụ cho sự phát triển, tiến bộ của quê hương.
Hình ảnh "cơm trắng mỗi ngày" tượng trưng cho sự ấm no, hạnh phúc, là nền tảng vững chắc để xây dựng cuộc sống mới. Câu thơ "và cuộc đời mang nặng sự nghiệp những bàn tay" khẳng định vai trò to lớn của con người trong việc kiến thiết, xây dựng quê hương. Những bàn tay lao động cần cù, chăm chỉ đã góp phần tạo nên những thành quả tốt đẹp, làm thay đổi diện mạo quê hương.
Hình ảnh "đất nằm đất gieo mùa chín hạt vàng" thể hiện sự trù phú, màu mỡ của đất đai, là nguồn sống dồi dào cho con người. Câu thơ "năm tháng. những bàn tay thêu thùa những mùa thơm gió nắng" gợi lên hình ảnh những người phụ nữ tần tảo, đảm đang, luôn giữ gìn nét đẹp truyền thống của quê hương. Họ là những người vun trồng, chăm sóc cho cuộc sống gia đình, góp phần tô thắm vẻ đẹp của làng quê.
Cuối cùng, hai câu thơ "quê hương ta hàn gắn những vết đạn mười năm. lúa xóa vành đai trắng, ngô khoai lấp miệng hầm" là minh chứng rõ ràng nhất cho sự hồi sinh, tái thiết của quê hương sau chiến tranh. Những cánh đồng lúa xanh mướt, những nương ngô khoai bạt ngàn đã thay thế cho những hố bom, những mảnh đất hoang tàn. Cuộc sống mới đã thực sự trở lại với người dân quê hương.
Tóm lại, khổ thơ cuối của bài thơ "Trời mỗi ngày lại sáng" đã khắc họa một bức tranh quê hương tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm niềm tin vào tương lai tươi sáng của quê hương, nơi mà con người sẽ tiếp tục nỗ lực, phấn đấu để xây dựng một cuộc sống ấm no, hạnh phúc.