Nguyễn Du là đại thi hào dân tộc Việt Nam, danh nhân văn hóa thế giới. Truyện kiều là một kiệt tác của nguyễn du và của nền thi ca cổ điển dân tộc, một đỉnh cao chói lọi của nghệ thuật thơ ca trung đại.
Đoạn trích "chị em thúy kiều" nằm ở phần đầu "gặp gỡ và đính ước" của tác phẩm kinh điển này. Với nhiệt huyết và tài năng của mình, Nguyễn Du đã vẽ lên bức chân dung sắc xảo về vẻ đẹp và tài năng của chị em Thúy Kiều, Thúy Vân.
Bốn câu mở đầu là lời giới thiệu chung về hai cô con gái đầu lòng của nhà viên ngoại họ Vương. Người xưa có câu: "Chị em gái sinh đôi", vì vậy, tác giả sử dụng nghệ thuật đảo ngữ và từ ngữ ước lệ để miêu tả vẻ đẹp của hai chị em:
"Đầu lòng hai ả tố nga
Thúy Kiều là chị em là Thúy Vân"
Vẻ đẹp của hai chị em được ví như hoa mai và tuyết, mỗi người một vẻ đẹp riêng, nhưng đều đẹp đến mức hoàn hảo, mỗi người một vẻ đẹp riêng, nhưng đều đẹp đến mức hoàn hảo, tựa như đã đạt tới độ tuyệt mĩ của giai nhân. Tiếp đó, tác giả miêu tả vẻ đẹp của Thúy Vân:
"Vân xem trang trọng khác vời
Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da."
Câu thơ mở đầu đã khái quát đặc điểm của nhân vật Thúy Vân: "trang trọng khác vời"- vừa trang trọng vừa cao sang, quý phái. Tác giả sử dụng bút pháp ước lệ tượng trưng để miêu tả vẻ đẹp của Thúy Vân: khuôn mặt tròn đầy, nét mày ngài nở nang, nụ cười tươi tắn, giọng nói ngọt ngào. Vẻ đẹp ấy hòa hợp với thiên nhiên, làm tôn thêm vẻ đẹp của thiên nhiên: mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da. Dự báo một tương lai êm ấm, bình lặng và một cuộc đời yên ổn, vinh hoa phú quý sẽ đến với nàng.
Sau khi miêu tả vẻ đẹp của Thúy Vân, tác giả miêu tả vẻ đẹp của Thúy Kiều:
"Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn
Làn thu thuỷ nết xuân sơn
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh
Một mai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một tài đành hoạ hai."
Nếu như Thúy Vân mang vẻ đẹp cao sang, quý phái, thì Thúy Kiều lại mang vẻ đẹp sắc sảo mặn mà, vẻ đẹp của nàng còn vượt lên trên cả vẻ đẹp tự nhiên: "hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh". Nàng không chỉ có nhan sắc tuyệt mĩ mà còn tài năng đa dạng: thơ ca, họa, đàn,... Đặc biệt là tài sáng tác nhạc: "một thiên bạc mệnh lại càng não nhân". Mỗi khi nàng đàn, người nghe như chìm vào nỗi đau khổ của nàng, dự cảm về một tương lai đầy sóng gió và trắc trở. Chính những vẻ đẹp ấy của nàng đã vượt lên trên mọi khung mực của tạo hóa, dự cảm về một tương lai đầy sóng gió và trắc trở. Chính những vẻ đẹp ấy của nàng đã vượt lên trên mọi khung mực của tạo hóa và khiến nàng bị thiên nhiên ghét bỏ.
"Phong lưu rất mực hồng quần
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê
Êm đềm trướng rủ màn che
Tường đông ong bướm đi về mặc ai"
Hai chị em đang tuổi cập kê, sống trong cảnh êm đềm, trướng rủ màn che, chưa từng màng tới chuyện yêu đương. Họ sống trong gia đình nề nếp, gia giáo, luôn giữ gìn khuôn phép, đức hạnh.
Với ngòi bút tinh tế, điêu luyện, Nguyễn Du đã phác họa thành công bức chân dung tuyệt mĩ của hai chị em Thúy Kiều và Thúy Vân. Ông đã sử dụng bút pháp ước lệ tượng trưng, các biện pháp tu từ so sánh, ẩn dụ, nhân hóa cùng hệ thống ngôn từ giàu sức gợi để miêu tả vẻ đẹp của hai chị em. Bức tranh ấy vừa có tính truyền thống, vừa mới mẻ, độc đáo.
Qua đoạn trích "chị em thúy kiều", ta thấy được tấm lòng trân trọng, ngợi ca vẻ đẹp của người phụ nữ. Đồng thời, ông cũng dự cảm về tương lai, số phận của hai chị em, nhất là Thúy Kiều.