6 giờ trước

6 giờ trước
6 giờ trước
Nhân vật “cô tôi” trong đoạn trích Hương cỏ mật hiện lên với phẩm chất giản dị mà giàu yêu thương, thủy chung với quê hương và con người. Cô gắn bó trọn đời với miền quê nghèo – nơi có mùi cỏ mật, dòng sông và những kỷ niệm tuổi thơ. Dù cuộc sống có nhiều đổi thay, cô vẫn giữ nếp sống chân thật, hiền hậu, tận tụy chăm lo cho gia đình và lặng lẽ hy sinh cho người khác. Ở cô toát lên một vẻ đẹp mộc mạc mà sâu sắc – vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam truyền thống, luôn âm thầm cống hiến, không đòi hỏi đền đáp. Hương cỏ mật – hương đồng nội thân quen – như biểu tượng cho tấm lòng cô: bình dị, nhẹ nhàng mà bền bỉ. Qua hình ảnh “cô tôi”, nhà văn thể hiện niềm trân trọng đối với những con người bình thường nhưng chứa đựng sức sống tinh thần mạnh mẽ, luôn giữ trong tim mình sự thủy chung với quê hương, với quá khứ. Phẩm chất ấy làm nên vẻ đẹp lặng lẽ, trong trẻo của tâm hồn Việt.
6 giờ trước
Văn học Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống Mỹ đã để lại nhiều tác phẩm giàu chất trữ tình, vừa phản ánh hiện thực khốc liệt của chiến tranh, vừa cất lên những âm điệu ngọt ngào của tình người, tình quê. Trong số đó, truyện ngắn Hương cỏ mật của Đỗ Chu (1962) là một tác phẩm tiêu biểu. Bằng giọng văn hồn hậu, tinh tế, nhà văn đã đưa người đọc đến với một mảnh đời rất đỗi bình dị, để từ đó cảm nhận được vẻ đẹp trong sáng, lạc quan và bền bỉ của con người Việt Nam trong bom đạn.
Tác phẩm nổi bật trước hết bởi hình tượng cô Thao – người cô của nhân vật “tôi”. Cô vốn là một người con gái nông thôn giản dị, gắn bó với cỏ mật và những buổi chiều bình yên trên bờ đê. Thế nhưng khi đất nước lâm nguy, cô xung phong ra trận, vượt Trường Sơn, chiến đấu ở Khe Sanh. Trong những bức thư gửi về, cô không kể lể gian khổ mà luôn gieo vào lòng người thân sự lạc quan, niềm tin vào ngày chiến thắng. Hình ảnh cô Thao hiện lên vừa anh dũng vừa dịu dàng, tiêu biểu cho thế hệ thanh niên Việt Nam sẵn sàng hi sinh tuổi xuân cho Tổ quốc.
Song hành cùng nhân vật cô Thao là nhân vật “tôi”. Đó là một đứa cháu nhỏ, tuổi thơ gắn liền với cỏ mật và những kỉ niệm êm đềm bên người cô. Mỗi lá thư từ chiến trường gửi về đều trở thành niềm an ủi lớn lao, thắp sáng trong cậu niềm tin rằng cô mình vẫn bình yên. Khoảnh khắc gặp lại cô sau bao năm xa cách là một điểm nhấn giàu cảm xúc: từ sự bàng hoàng, xúc động cho đến niềm hạnh phúc vỡ òa. “Tôi” chính là cầu nối để người đọc cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của người lính, đồng thời cũng là nhân chứng cho sức sống kì diệu của tình thân và tình quê.
Nổi bật nhất trong tác phẩm là hình ảnh hương cỏ mật – chi tiết nghệ thuật mang tính biểu tượng. Hương cỏ mật là mùi hương ngọt ngào của thiên nhiên, của tuổi thơ, của đất quê. Nó đi cùng cô Thao ra chiến trường, trở thành sợi dây gắn kết cô với gia đình, với quê hương, là nguồn động viên tinh thần trong những ngày gian khổ. Mùi hương ấy cũng trở thành tín hiệu của sự sống, của hòa bình, như một lời hứa hẹn về ngày trở về. Nhờ đó, hương cỏ mật đã vượt khỏi ý nghĩa thông thường của cỏ cây mà trở thành biểu tượng cho quê hương, cho khát vọng sống và niềm tin bất diệt của con người Việt Nam.
Về nghệ thuật, truyện ngắn mang đậm chất trữ tình. Ngôn ngữ giàu hình ảnh, chi tiết hương cỏ mật được xây dựng tinh tế và ám ảnh. Giọng văn nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng không kém phần sâu lắng, gợi nên vẻ đẹp dung dị mà thiêng liêng của những con người trong khói lửa chiến tranh.
Tóm lại, Hương cỏ mật không chỉ là câu chuyện về một người cô ra trận, mà còn là bản hòa ca ngọt ngào về tình yêu quê hương, tình cảm gia đình, sức mạnh niềm tin và hi vọng. Hương cỏ mật là hương vị của đất trời, của ký ức tuổi thơ, và cũng là hương vị của sự sống bất diệt. Đọc truyện, ta thêm trân trọng những hi sinh thầm lặng của thế hệ đi trước, đồng thời nhắc nhở bản thân phải sống xứng đáng, giữ gìn hòa bình và nuôi dưỡng niềm tin yêu cuộc đời.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
6 giờ trước
Top thành viên trả lời