28/02/2024
Làm sao để có câu trả lời hay nhất?
28/02/2024
28/02/2024
"Lặng lẽ Sa Pa" là kết tinh giá trị nhất sau chuyến đi thực tế lên miền Tây Bắc của nhà văn Nguyễn Thành Long. Trong bức tranh về Sa Pa lặng lẽ của Nguyễn Thành Long, ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên Sa Pa thơ mộng, yên ả mà còn xúc động trước những con người đã cống hiến hết mình cho lao động sản xuất vì mục tiêu chung. Ngoài những con người lao động hăng say, miệt mài, cống hiến lặng lẽ trên Sa Pa mà tiêu biểu là anh thanh niên, tác giả còn hướng người đọc đến những con người trẻ với những hoài bão lớn lao, hăng hái như cô kĩ sư nông nghiệp trẻ.
Cô kĩ sư nông nghiệp vừa tốt nghiệp đại học, vừa thi đỗ kĩ sư và đang trên đường đi nhận việc trên Ti Nông Nghiệp Lai Châu. Cô chấp nhận rời xa thành phố, gia đình để đến một vùng đất hoàn toàn xa lạ công tác, cống hiến. Chuyến đi này của cô kĩ sư giống như hành trình mới của cuộc đời, cô lo lắng nhưng cũng mong chờ về cuộc sống, công việc mới ở vùng đất xa lạ ấy. Trên suốt chuyến xe ấy ánh mắt cô kĩ sư nhìn ra ngoài cửa xe vừa lặng lẽ vừa say mê. Cô kĩ sư chính là một thanh niên trẻ, tuổi trẻ sục sôi với những khám phá, khát vọng, cô tự nhận rằng mình có thể đi bất kì đâu, làm bất cứ việc gì, chấp nhận mọi lương hướng, tiếp đón thế nào. Chuyến xe lên Sa Pa ngày ấy và cuộc gặp gỡ tình cờ với anh thanh niên làm việc tại trạm khí tượng trên đỉnh núi Yên Sơn đã khiến cô kĩ sư trẻ vỡ vạc ra nhiều điều, cô học hỏi và trải nghiệm được nhiều điều bổ ích.
Xe dừng nghỉ chân, bác lái xe giới thiệu với ông họa sĩ và cô kĩ sư gặp anh thanh niên, ban đầu gặp anh thanh niên, cô gái trẻ chưa có biểu hiện ấn tượng gì nhiều, cho đến khi anh thanh niên mời cô và mọi người lên nhà chơi. Bước vào không gian vườn nhà của anh thanh niên cô kĩ sư có phần bất ngờ và ngạc nhiên, trong khi ở dưới xuôi đang là mùa hè thì trên này lại có thể bắt gặp nhiều loài hoa dơn, thược dược đủ mọi màu sắc. Cô gái còn ngạc nhiên và "ô" lên một tiếng khi nhìn thấy anh thanh niên đang cắt hoa, với hoàn cảnh đột ngột lại thêm chút gì đó mừng rỡ trong tâm trạng, cô kĩ sư quên mất sự e lệ của người con gái làm khách mà ngược lại biểu hiện như một người bạn đã quen thân, cô rất tự nhiên đỡ lấy bó hoa anh thanh niên cắt trao cho mình. Bắt gặp người con trai chất phát, bộc trực, nói thật và nói to những điều đáng lẽ người ta chỉ nghĩ, cô gái cảm thấy cảm động và bị cuốn hút ngay. Trong cả quá trình nói chuyện giữa anh thanh niên và bác lái xe, ông họa sĩ, dường như ta không thấy có câu thoại nào của cô kĩ sư, tuy nhiên không phải cô không có mặt ở đó mà là cô có ở đó "một mắt đọc cuốn sách, một mắt lắng nghe, chân cô đung đưa khe khẽ". Lắng nghe anh thanh niên kể về hoàn cảnh, cuộc sống và công việc một mình trên đỉnh núi cao thiếu vắng "hơi người" này cô kĩ sư trẻ vỡ vạc ra nhiều điều mới mẻ mà trước giờ trong vốn sống của cô chưa từng được thấy qua. Những điều cô nghe chuyện hay cả những thứ hay ho cô đọc được trong cuốn sách của anh thanh niên đã làm cô ngỡ ngàng. Cô hiểu thêm về cuộc sống cô đơn, gian khổ và sự dũng cảm của những người lao động lặng lẽ, thầm lặng như anh thanh niên, ông kĩ sư vườn sau hay anh cán bộ nghiên cứu bản đồ sét. Trong giây phút ấy, cô nhận ra quyết định của mình là hoàn toàn đúng đắn, bỏ đi mối tình nhạt nhẽo, kiên định hơn về con đường và hướng đi mà mình đã lựa chọn.
Tâm trạng và suy nghĩ của cô kĩ sư là biểu hiện cho sự bừng dậy những tình cảm lớn lao, cao đẹp khi cuộc đời non trẻ của cô bắt gặp được ngọn đuốc soi đường với ánh sáng đẹp đẽ tỏa ra từ chính tâm hồn, cuộc sống của anh thanh niên. Cùng với sự bàng hoàng, khi đã lắng nghe hết và "hiểu" được phần nào con người anh thanh niên, cô kĩ sư còn dấy lên một ấn tượng hàm ơn khó tả đối với anh thanh niên. Không chỉ xuất phát từ bó hoa to mà anh tự tay cắt trao tặng cho cô mà còn bởi những điều anh nói, anh kể và vì "một cái gì đó nữa mà lúc này cô chưa kịp nghĩ". Trước khi phải chia tay với anh thanh niên, cô kĩ sư đã cố tìm một vật gì đó như cuốn sổ, hay món đồ trang trí để tặng lại anh thanh niên, mong có thứ cỏn con gì đó có thể biến thành chút xíu dịu dàng trong cuộc sống của anh ta. Thế nhưng chính cô cũng tiếc rằng trong túi xách của mình không có vật gì như thế để gửi tặng. Có chút tiếc nuối và lưu luyến của cô kĩ sư đối với nơi đây, lúc chia tay, cô chủ động chìa tay ra để cho anh thanh niên nắm, cái nắm tay cẩn trọng, rõ ràng "như người ta cho nhau cái gì chứ không phải là cái bắt tay". Trong ánh mắt từ biệt của cô là cảm giác xa cách, ly biệt có thể sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại.
Là nhân vật nữ duy nhất trong truyện nhưng tác giả lại bỏ qua việc miêu tả ngoại hình của cô mà tập trung khắc họa những vẻ đẹp bên trong. Đó là nét tâm lí nhạy cảm đầy tinh tế, cô kĩ sư trẻ ôm trong mình niềm háo hức, hăng hái và nó lại càng thêm hưng phấn hơn sau khi cô gặp gỡ và nghe câu chuyện của anh thanh niên. Cô kĩ sư nông nghiệp trẻ đã yên tâm về quyết định lên công tác ở miền núi vì thế chúng ta có lý do để hy vọng rằng ở Sa Pa hay ở một nơi nào đó của miền Tây Bắc, nơi có những con người lao động thầm lặng cho đất nước có sự góp mặt của cô kĩ sư.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
6 giờ trước
Top thành viên trả lời