Văn chương là một trong những loại hình nghệ thuật ra đời sớm nhất của loài người và tồn tại mãi với thời gian. Văn chương có khả năng cảm hóa con người, làm thay đổi những cuộc đời từ tăm tối bước ra ánh sáng. Có thể nói văn chương chính là tấm gương phản chiếu cuộc sống muôn hình vạn trạng. Để có được những tác phẩm hay, nhà văn phải là người có cái nhìn sâu sắc, tinh tế, am hiểu tường tận mọi vấn đề trong cuộc sống. Và để trở thành một nhà văn chân chính thì trước hết họ phải là một cá tính sáng tạo độc đáo. Nhà văn Trung Quốc Lỗ Tấn đã từng khẳng định: "Lịch sử văn học chỉ trân trọng những người sáng tạo độc đáo".
Vậy thế nào là sự sáng tạo? Sáng tạo là quá trình tìm tòi, suy nghĩ, phát minh ra những điều mới lạ, khác biệt so với thực tại hoặc so với những gì con người đã làm trước đó. Sự sáng tạo không bó hẹp trong bất cứ lĩnh vực nào như hội họa, điêu khắc, âm nhạc, văn học… mà nó hiện diện ở khắp nơi xung quanh chúng ta. Người có óc sáng tạo thường có những tư duy vượt bậc, đi trước người khác một bước. Họ luôn biết cách biến những thứ tưởng chừng như đơn giản thành những kiệt tác có giá trị.
Sáng tạo là yếu tố quan trọng hàng đầu quyết định đến sự thành công của một tác giả. Bởi lẽ nếu tác phẩm của ông không mang màu sắc riêng, không có điểm gì đặc biệt thì sẽ nhanh chóng bị lãng quên giữa dòng chảy văn học vô tận. Một tác phẩm văn học muốn được coi là hay thì cần phải đáp ứng đủ các tiêu chí như nội dung hấp dẫn, lôi cuốn; ngôn ngữ giàu sức gợi; nhân vật sinh động, gần gũi… Trong đó, yếu tố cốt lõi nhất chính là nét độc đáo trong phong cách nghệ thuật của tác giả. Điều này đòi hỏi người cầm bút phải có vốn sống phong phú, có tâm hồn nhạy cảm, tinh tế, biết rung động trước cái đẹp nhưng cũng sẵn sàng đối mặt với những góc khuất của xã hội. Đồng thời, ngòi bút của họ phải luôn vững vàng, bản lĩnh để dám thử nghiệm, cách tân, phá vỡ những khuôn mẫu gò bó, chật hẹp. Từ đó, đem đến cho bạn đọc những tác phẩm chất lượng cao, góp phần làm phong phú thêm kho tàng văn học nước nhà.
Trong nền văn học Việt Nam, mỗi giai đoạn lịch sử lại sản sinh ra những cây bút xuất sắc với những dấu ấn phong cách khác nhau. Nếu như Nguyễn Du nổi tiếng với truyện Kiều thì Nguyễn Trãi lại ghi danh bởi Bình Ngô đại cáo. Nếu như Hồ Xuân Hương nổi tiếng với những bài thơ chữ Nôm thì Nguyễn Khuyến lại được nhớ đến bởi những vần thơ chữ Hán. Nếu như Nam Cao thành công với Chí Phèo thì Nguyễn Tuân lại thành danh nhờ Chữ người tử tù. Mỗi người đều có một phong cách nghệ thuật riêng, không trộn lẫn vào đâu được. Chính vì vậy, họ đã trở thành những tên tuổi lớn, những cây cổ thụ tỏa bóng mát cho nền văn học nước nhà.
Tuy nhiên, bên cạnh những nhà văn có phong cách nghệ thuật độc đáo thì vẫn còn tồn tại nhiều tác giả chưa tạo dựng được cho mình một lối đi riêng. Những tác phẩm của họ thường na ná giống nhau, thậm chí là sao chép nguyên xi của người khác khiến cho người đọc khó lòng phân biệt được. Đó là điều đáng buồn và đáng trách đối với những ai theo đuổi nghiệp văn chương.
Tóm lại, lời nhận định của Lỗ Tấn hoàn toàn đúng đắn. Nó vừa nêu lên tầm quan trọng của sự sáng tạo trong văn chương, vừa nhắc nhở người cầm bút phải không ngừng rèn luyện, trau dồi để tạo nên những tác phẩm có giá trị, làm giàu có thêm cho nền văn học dân tộc.