Anh Thơ là một nhà thơ tiêu biểu của phong trào thơ mới với hồn thơ chân thực giàu cảm xúc. Bà có rất nhiều những tác phẩm nổi tiếng như "Chiều xuân", "Bến sông đông". Trong đó bài thơ "chiều xuân" đã để lại cho người đọc ấn tượng sâu sắc hơn cả. Bài thơ được viết theo thể thơ 8 chữ kết hợp với bút pháp tả thực, ngôn ngữ giản dị, sử dụng nhiều hình ảnh bình dị, quen thuộc, gần gũi. Qua bức tranh buổi chiều mùa xuân ở nông thôn miền Bắc, tác giả Anh Thơ muốn bày tỏ tình yêu quê hương đất nước thiết tha của mình.
Mở đầu bài thơ là khung cảnh yên bình đặc trưng của làng quê Việt Nam vào buổi chiều xuân:
"Mưa đổ bụi êm êm trên bến vắng,
Đò biếng lười nằm mặc nước trôi sông;
Quán tranh đứng im lìm trong vắng lặng
Bên chòm xoan hoa tím rụng tơi bời."
Khung cảnh buổi chiều mùa xuân hiện ra thật yên tĩnh và vắng vẻ. Trên bến đò, mưa rơi "đổ bụi" tạo nên âm thanh êm dịu, nhẹ nhàng. Con đò dường như cũng đang nghỉ ngơi, "nằm mặc nước trôi sông". Quán tranh nhỏ bé cũng chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng mưa rơi. Chòm xoan trước quán nở rộ hoa tím, nhưng giờ đây chúng đã "rụng tơi bời", tạo nên một khung cảnh buồn bã và cô đơn.
Tiếp đến là khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp nơi cánh đồng:
"Ngoài đường đê cỏ non tràn biếc cỏ,
Đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ;
Mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió,
Những trâu bò thong thả cúi ăn mưa."
Trên con đường đê, cỏ xanh mướt trải dài tít tắp. Đàn sáo đen sà xuống mặt đất để tìm kiếm thức ăn. Những chú bướm trắng bay lượn rập rờn trong gió. Và những đàn trâu bò đang ung dung gặm cỏ dưới cơn mưa xuân nhè nhẹ. Khung cảnh này vừa sống động, vừa yên bình, mang đậm hơi thở của cuộc sống làng quê.
Cảnh vật tiếp tục được mở rộng sang khu vườn rau:
"Trong đồng lúa xanh rờn và ướt lặng,
Lũ cò con chốc chốc vụt bay ra,
Làm giật mình một cô nàng yếm thắm
Cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa."
Trong đồng lúa xanh mướt, lũ cò con thi thoảng lại bay lên, làm giật mình một cô gái đang làm việc. Cô gái ấy đang chăm chỉ cuốc cày, chuẩn bị cho vụ mùa sắp tới. Hình ảnh này gợi lên sự cần cù, chịu khó của người dân lao động.
Cuối cùng, cảnh vật trở về với sự ấm áp, sum vầy của gia đình:
"Ngoài kia trời vẫn mưa bụi êm êm
Và gió lạnh lùng rung cành trúc
Em gái tôi ở lầu trên ngồi nhìn
Vẫn chưa về, chắc mưa nên ngại xuống."
Dù trời vẫn mưa phùn và gió lạnh lẽo, nhưng em gái của tác giả vẫn ngồi ở lầu trên ngắm nhìn cảnh vật. Có lẽ vì mưa mà em ngại xuống. Câu thơ cuối cùng gợi lên nỗi nhớ nhung da diết của tác giả đối với em gái.
Bài thơ "Chiều Xuân" của Anh Thơ đã vẽ nên một bức tranh mùa xuân tuyệt đẹp, với những nét chấm phá tinh tế, gợi cảm. Từ đó, ta cảm nhận được tình yêu quê hương, đất nước sâu sắc của nữ sĩ.