Nguyễn Đức Mậu sinh năm 1948, quê ở huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định. Ông nhập ngũ năm 1966, chiến đấu tại chiến trường B2 đến năm 1974 rồi trở thành cán bộ tuyên huấn trong quân đội cho đến khi nghỉ hưu vào năm 2008 với quân hàm đại tá.
Ông là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam từ năm 1974 và từng làm trưởng ban thơ, phó tổng biên tập tạp chí Văn nghệ Quân đội. Hiện nay ông đã nghĩ hưu và sống cùng vợ con ở Hà Nội.
Tác phẩm đã xuất bản:
- Thơ: Cỏ may (1976), Dấu chân qua trảng cỏ (1978), Tiếng gà trưa hạnh phúc (1982), Hoa dọc chiến hào (1984), Từ một trận mưa rào (1985), Những bài thơ chọn lọc (1990), Gọi làng (1993), Đắng chát và ngọt ngào (1995), Vầng trăng trong xe bò (1995), Thơ Nguyễn Đức Mậu (2002).
- Tiểu thuyết: Người không điểm (1976), Biển cạn (1986), Miền hoang (1990)
- Truyện ngắn: Thôn sâu (1982), Một lần băng rừng (1984), Lửa đêm (1990), Đêm tháng ba (1991), Trong cơn gió lốc (1993), Những người về đâu (1995)...
- Tác phẩm được đưa vào giảng dạy trong nhà trường: Bài thơ tiểu đội xe không kính.
Bài thơ "Hoa dong riềng" của tác giả Nguyễn Đức Mậu viết về vẻ đẹp của loài hoa mang tên gọi đặc biệt - hoa dong riềng.
Cây dong riềng như bao cây khác, cũng có những chiếc lá xanh tươi, nhưng điều khiến nó nổi bật chính là bông hoa đỏ rực rỡ trên đỉnh ngọn. Bông hoa ấy giống như một ngọn lửa nhỏ giữa cánh đồng, tạo nên sự ấm áp và sức sống mãnh liệt.
Bông hoa dong riềng còn tượng trưng cho tình yêu thương, lòng nhân ái và sự chia sẻ. Nó nhắc nhở chúng ta rằng dù cuộc sống có khó khăn thế nào, vẫn luôn có những người sẵn sàng giúp đỡ và lan tỏa niềm vui.
Hình ảnh cây dong riềng đứng thẳng hàng, vươn lên mạnh mẽ, thể hiện tinh thần kiên cường và đoàn kết của cộng đồng. Dù gặp phải bão giông hay thử thách, họ vẫn sát cánh bên nhau, vượt qua mọi khó khăn.
Bài thơ "Hoa dong riềng" không chỉ là lời ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên mà còn là thông điệp về tình yêu thương, sự đoàn kết và hy vọng. Nó khuyến khích chúng ta trân trọng những giá trị giản dị, gần gũi trong cuộc sống và giữ vững niềm tin vào tương lai tốt đẹp.