ii:
Đoạn văn:
Bài thơ "Khoảng lặng xôn xao" của Phạm Ngọc San đã khắc họa một bức tranh sinh động về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên. Qua những hình ảnh chân thực, tác giả đã thể hiện rõ ràng sự gắn bó mật thiết giữa con người và môi trường sống. Đoạn thơ mở đầu bằng việc miêu tả cảnh tượng trẻ nhỏ phải đối mặt với khó khăn trong cuộc sống, từ đó gợi lên lòng trắc ẩn của mỗi người. Hình ảnh "trẻ nhỏ màn trời chiếu nước", "các cụ già rét mướt tái xanh" cho thấy sự bất công và khổ cực mà con người phải chịu đựng do thiên tai, biến đổi khí hậu gây ra.
Tuy nhiên, chính trong hoàn cảnh khó khăn ấy, con người lại bộc lộ được phẩm chất cao đẹp nhất của mình - tinh thần tương thân tương ái, sẵn sàng giúp đỡ lẫn nhau. Câu thơ "người mình chia sẻ đã thành bản năng!" khẳng định rằng, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, con người cũng không bao giờ cô đơn, bởi tình yêu thương, sự đồng cảm luôn tồn tại trong trái tim mỗi người. Điều này được minh chứng qua câu ca dao "Nhiễu điều phủ lấy giá gương/Người trong một nước phải thương nhau cùng".
Tác giả sử dụng biện pháp tu từ so sánh để nhấn mạnh sự đoàn kết, gắn bó giữa con người với nhau. Con người như những mảnh ghép của một bức tranh lớn, cùng chung một cội nguồn, cùng chung một mục đích sống. Chính vì vậy, khi một phần của bức tranh gặp khó khăn, những mảnh ghép khác sẽ sẵn sàng dang tay giúp đỡ, che chở.
Bên cạnh đó, tác giả còn sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, giàu cảm xúc để tạo nên hiệu quả nghệ thuật cao. Những hình ảnh "rách", "lốc", "gió", "sương" được sử dụng một cách khéo léo, góp phần làm tăng thêm sức biểu cảm cho bài thơ.
Qua bài thơ, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường, giữ gìn sự cân bằng sinh thái. Mỗi hành động nhỏ của con người đều có thể góp phần vào việc giảm thiểu tác động tiêu cực đến môi trường, từ đó hạn chế những thảm họa thiên nhiên, mang lại cuộc sống bình yên, hạnh phúc cho mọi người.