Bài thơ "Gọi mùa" của Nguyễn Trọng Tạo là một tác phẩm giàu cảm xúc, thể hiện tình yêu thiên nhiên và khát vọng sống mãnh liệt của con người. Hai khổ thơ đầu và cuối của bài thơ đã khắc họa thành công vẻ đẹp của mùa thu và mùa xuân, đồng thời thể hiện tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của tác giả.
Khổ thơ đầu miêu tả khung cảnh thiên nhiên vào thời khắc giao mùa từ hạ sang thu. Những hình ảnh "cát vắng", "sông đầy", "cây ngẩn ngơ", "không gian xao xuyến" gợi lên một không gian rộng lớn, tĩnh lặng, êm đềm. Cát trắng trải dài, sông nước mênh mông, cây cối đứng im lìm như đang ngẩn ngơ trước khoảnh khắc giao mùa. Không khí se lạnh khiến lòng người cũng xao xuyến, bồi hồi. Cách sử dụng từ ngữ gợi cảm giác, kết hợp với biện pháp nhân hóa "cây ngẩn ngơ" đã tạo nên một bức tranh mùa thu đẹp đẽ, thơ mộng. Khổ thơ này thể hiện tình yêu thiên nhiên tha thiết của tác giả, đồng thời bộc lộ tâm trạng bâng khuâng, tiếc nuối trước sự chảy trôi của thời gian.
Khổ thơ cuối miêu tả khung cảnh thiên nhiên vào thời khắc giao mùa từ đông sang xuân. Những hình ảnh "mây trắng bay đi", "trời biếc", "lòng như trời biếc lúc nguyên sơ" gợi lên một không gian cao rộng, thoáng đãng, tràn đầy sức sống. Mây trắng bay đi theo gió, mang theo những gì cũ kỹ, u ám của mùa đông. Trời xanh biếc tượng trưng cho sự tươi mới, tràn đầy hi vọng của mùa xuân. Câu thơ "lòng như trời biếc lúc nguyên sơ" thể hiện niềm vui, sự lạc quan, tin tưởng vào tương lai tốt đẹp. Khổ thơ này thể hiện khát khao hồi sinh, niềm tin vào cuộc sống và tình yêu mãnh liệt của tác giả.
Tóm lại, bài thơ "Gọi mùa" của Nguyễn Trọng Tạo là một tác phẩm giàu cảm xúc, thể hiện tình yêu thiên nhiên và khát vọng sống mãnh liệt của con người. Qua hai khổ thơ đầu và cuối, tác giả đã khắc họa thành công vẻ đẹp của mùa thu và mùa xuân, đồng thời thể hiện tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của mình. Bài thơ sử dụng ngôn ngữ tinh tế, hình ảnh gợi cảm để tạo nên một bức tranh mùa thu và mùa xuân đẹp đẽ, đồng thời truyền tải thông điệp sâu sắc về cuộc sống và tình yêu.