ii:
<>
Quê của mẹ
Nguyễn Khánh Châu
Quê của mẹ
Là nơi chôn rau cắt rốn
Con chưa hề đi tới
Nhưng trong tim con đó
Là miền đất ngọt tươi
Mẹ mãi đau đáu nỗi niềm
Quê ngoại của con ơi!
Cánh cò trắng mỗi chiều
Thân thương bay trước ngõ
Nghe trong lòng xao xuyến!
Năm nay mùa gặt
Lúa trĩu bông vàng
Chiều hôm nhìn ra đồng
Ngắm con diều giấy bay
Tiếng hát giữa trời cao
Bao la hơn biển rộng
Và dài hơn sông sâu!
Đêm nay nằm nghe mưa
Rào rào rơi mái ngoài
Như tiếng sóng vỗ bờ
Câu hát ru con ngủ
Xao động cả không gian
Sóng vỗ bờ cát trắng
Biển gọi đảo khơi xa
Nơi ấy có cha
Có ông bà tổ tiên
Nơi ấy còn quê hương
Nơi cội nguồn con nhé!
(Nguồn: Nguyễn Khánh Châu, Văn học và tuổi trẻ - NXB Giáo dục Việt Nam, 2018)
Cảm nhận của anh/chị về vẻ đẹp tâm hồn của người mẹ trong bài thơ Quê của mẹ. [/INST] Bài thơ "Quê của mẹ" của Nguyễn Khánh Châu mang đến cho độc giả một cái nhìn đầy xúc động về tình mẫu tử thiêng liêng và sự gắn bó với quê hương. Qua từng dòng thơ, ta cảm nhận được tình yêu tha thiết của người mẹ dành cho đứa con bé bỏng của mình. Người mẹ luôn mong muốn con hiểu rõ về nguồn gốc, về quê hương của mình dù rằng chính bản thân cô chưa từng đặt chân đến đó. Điều này thể hiện sự hy sinh vô điều kiện của người mẹ, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để con có một tương lai tốt đẹp.
Bài thơ mở đầu bằng việc miêu tả quê hương như một nơi chôn rau cắt rốn, một vùng đất mà con chưa bao giờ đặt chân đến. Tuy nhiên, trong trái tim của người mẹ, quê hương ấy luôn tồn tại, là một miền đất ngọt ngào, tràn đầy tình yêu thương. Hình ảnh cánh cò trắng bay lượn trên đồng lúa chín vàng, tiếng hát du dương của con diều giấy bay cao trên bầu trời xanh thẳm tạo nên một bức tranh quê hương tuyệt đẹp, gợi nhớ về những kỷ niệm êm đềm của thời thơ ấu.
Những hình ảnh này không chỉ đơn thuần là mô tả cảnh vật mà còn chứa đựng ý nghĩa sâu sắc về tình yêu quê hương, về sự gắn bó mật thiết giữa con người và thiên nhiên. Chúng nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc giữ gìn và trân trọng những giá trị truyền thống, những nét đẹp văn hóa của quê hương.
Người mẹ trong bài thơ luôn đau đáu nỗi niềm về quê ngoại của con, nơi mà cô chưa từng được trải nghiệm. Những hình ảnh về cánh cò trắng, diều giấy bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, tiếng hát du dương của con diều giấy bay cao trên bầu trời xanh thẳm đều là những biểu tượng của tuổi thơ, của những kỷ niệm đẹp đẽ mà người mẹ muốn con mình được trải nghiệm.
Điều này cho thấy sự hy sinh vô điều kiện của người mẹ, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để con có một tương lai tốt đẹp. Cô mong muốn con mình sẽ được hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất, được sống trong một môi trường ấm áp, hạnh phúc và trọn vẹn.
Tình yêu thương của người mẹ đối với con được thể hiện qua những hành động cụ thể, qua những lời nói dịu dàng, ân cần. Cô luôn chăm sóc, lo lắng cho con từng chút một, từ bữa ăn giấc ngủ đến việc học tập. Cô muốn con mình được trưởng thành trong một môi trường lành mạnh, được phát triển toàn diện về cả thể chất lẫn tinh thần.
Bài thơ kết thúc bằng hình ảnh của biển cả mênh mông, nơi mà người mẹ tin rằng con mình sẽ tìm thấy hạnh phúc. Biển cả là biểu tượng của sự bao la, rộng lớn, là nơi mà con người có thể thỏa sức khám phá và chinh phục. Người mẹ hy vọng rằng con mình sẽ được trải nghiệm những điều mới mẻ, thú vị, và sẽ đạt được những thành công trong cuộc sống.
Tổng hợp lại, bài thơ "Quê của mẹ" của Nguyễn Khánh Châu đã khắc họa một cách tinh tế và sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng, về sự gắn bó mật thiết giữa con người và quê hương. Qua từng dòng thơ, ta cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con, sự hy sinh thầm lặng của cô để con có một tương lai tốt đẹp. Bài thơ cũng gửi gắm thông điệp về tầm quan trọng của việc giữ gìn và trân trọng những giá trị truyền thống, những nét đẹp văn hóa của quê hương.