Trong bài thơ "Xuân Về" của Nguyễn Bính, tác giả đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật độc đáo để tạo nên một bức tranh mùa xuân rực rỡ, tràn đầy sức sống.
Thứ nhất, tác giả sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, gợi cảm để miêu tả cảnh vật thiên nhiên. Hình ảnh "gió đông" mang đến hơi ấm của mùa xuân, "cỏ non xanh tận chân trời" tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở, "cành lê trắng" gợi lên vẻ đẹp tinh khôi, thanh tao. Các hình ảnh này kết hợp với nhau tạo nên một bức tranh mùa xuân tươi đẹp, rạng rỡ.
Thứ hai, tác giả sử dụng các từ ngữ giàu tính biểu cảm, gợi tả, gợi cảm. Từ "trắng" trong câu thơ "Đã thấy xuân về với gió đông/ Bướm vẽ vòng thiều trước ngõ hoa" không chỉ miêu tả màu sắc mà còn gợi lên sự tinh khiết, trong trẻo của mùa xuân. Từ "non" trong câu thơ "Cỏ non xanh tận chân trời" vừa miêu tả độ tuổi trẻ trung, vừa ẩn chứa sức sống mãnh liệt của mùa xuân. Từ "bông" trong câu thơ "Cành lê trắng điểm một vài bông hoa" vừa miêu tả số lượng ít ỏi, vừa nhấn mạnh vẻ đẹp tinh tế, thanh tao của loài hoa lê.
Thứ ba, tác giả sử dụng biện pháp nhân hóa để làm cho cảnh vật trở nên gần gũi, có hồn hơn. Trong bài thơ, ta thấy "gió đông", "cành lê", "hoa đào" đều được nhân hóa, khiến chúng trở nên sinh động, có khả năng giao tiếp với con người. Ví dụ, "gió đông" được ví như "người bạn thân thiết", "cành lê" được ví như "cô gái xinh đẹp", "hoa đào" được ví như "nàng tiên nữ".
Thứ tư, tác giả sử dụng thể thơ lục bát truyền thống của dân tộc Việt Nam, tạo nên nhịp điệu nhẹ nhàng, uyển chuyển, phù hợp với nội dung bài thơ. Nhịp thơ lục bát giúp cho bài thơ thêm phần du dương, trữ tình, đồng thời cũng góp phần thể hiện tâm trạng vui tươi, phấn khởi của tác giả khi đón chào mùa xuân mới.
Nhìn chung, bài thơ "Xuân Về" của Nguyễn Bính là một tác phẩm nghệ thuật thành công trong việc khắc họa khung cảnh mùa xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Qua đó, tác giả đã gửi gắm những suy ngẫm sâu sắc về cuộc đời, về tình yêu quê hương đất nước.
<>