Qua bài thơ "Thăm cõi Bác xưa", Tố Hữu đã thể hiện sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh. Tác giả sử dụng ngôn ngữ giản dị nhưng đầy cảm xúc để miêu tả khung cảnh thiên nhiên nơi Bác từng sống, từ đó gợi lên hình ảnh một con người giản dị, gần gũi với cuộc sống đời thường. Hình ảnh "đường xoài hoa nắng trắng đu đưa" tạo nên không gian thanh bình, yên tĩnh, phản ánh tâm hồn thanh cao, ung dung tự tại của Bác. Những chi tiết cụ thể như "hồ nước lặng sôi tăm cá", "bưởi cam thơm, mắt bóng dừa" hay "rào râm bụt đỏ hoa quê" đều góp phần khắc họa bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, tràn đầy sức sống, đồng thời cũng ẩn chứa tình cảm sâu sắc mà tác giả dành cho Bác.
Tác giả còn khéo léo lồng ghép những kỷ niệm về cuộc sống giản dị của Bác qua các hình ảnh như "nhà gác đơn sơ, một góc vườn gỗ thường mộc mạc". Điều này cho thấy Bác luôn giữ gìn lối sống thanh tao, không màng danh lợi, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Câu thơ "giường mây chiều coi, đơn chăn gối tủ nhỏ, vừa treo mấy áo sờn" thể hiện sự khiêm tốn, giản dị trong cách sinh hoạt hàng ngày của Người. Tất cả những điều này càng làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn cao quý, lòng nhân ái bao la của vị lãnh tụ vĩ đại.
Bài thơ kết thúc bằng hai câu thơ cuối cùng: "Nhà gác đơn sơ, một góc vườn / Gỗ thường mộc mạc, chẳng mùi sơn." Đây là lời khẳng định về sự giản dị, mộc mạc trong phong cách sống của Bác. Dù là một vị lãnh tụ, Bác vẫn chọn cho mình một cuộc sống đơn sơ, gần gũi với thiên nhiên, không xa hoa, lộng lẫy. Điều này khiến người đọc thêm yêu mến và trân trọng tấm gương sáng ngời của Bác.
Như vậy, qua bài thơ "Thăm cõi Bác xưa", Tố Hữu đã thành công trong việc tái hiện lại hình ảnh Bác Hồ - một con người giản dị, thanh cao, giàu lòng nhân ái. Bài thơ không chỉ là lời ca ngợi Bác mà còn là lời nhắc nhở chúng ta cần phải học tập và noi theo tấm gương đạo đức của Người.