Đọc văn bản sau : GA TÀU TUỔI THƠ (Lược đoạn đầu: Tôi rất sợ những buổi chiều thu im ắng, bàng bạc trôi qua cuộc đời mình. Nó gợi nhớ cho tôi về những tháng năm tuổi thơ chiều nào cũng ra ngõ ngóng...

ADS
thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Phuc An
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
ADS
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

07/05/2025

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
câu 1. Câu chuyện "Ga Tàu Tuổi Thơ" được kể bằng lời của người kể chuyện ngôi thứ nhất, tức là tác giả Vũ Thị Huyền Trang. Người kể chuyện sử dụng đại từ xưng hô "tôi" để trực tiếp kể lại những kỷ niệm tuổi thơ của chính mình. Câu chuyện được kể theo điểm nhìn của nhân vật "tôi", tức là góc nhìn cá nhân của tác giả. Điều này tạo điều kiện thuận lợi để tác giả chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ và quan sát riêng biệt của mình về những sự kiện xảy ra tại ga tàu.

Phân tích:

* Lời kể: Lời kể của tác giả mang tính chất hồi tưởng, tái hiện lại những kỷ niệm tuổi thơ sâu sắc. Tác giả sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh, miêu tả chi tiết các sự việc diễn ra tại ga tàu, tạo nên bức tranh sống động về thời thơ ấu của mình.
* Điểm nhìn: Điểm nhìn của tác giả tập trung vào những khoảnh khắc đặc biệt tại ga tàu, nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp đẽ nhưng cũng đầy nỗi buồn. Qua đó, tác giả bộc lộ tình cảm sâu sắc đối với quê hương, gia đình và những người thân yêu.
* Tác dụng: Việc sử dụng ngôi kể thứ nhất và điểm nhìn của nhân vật "tôi" giúp câu chuyện trở nên chân thực, gần gũi và dễ dàng chạm đến trái tim người đọc. Đồng thời, cách kể chuyện này cũng góp phần làm nổi bật chủ đề chính của bài viết: tình yêu thương gia đình, sự hy sinh và lòng dũng cảm của những người thân yêu.

câu 2. Theo văn bản, gia đình "tôi" gồm có: bố, mẹ, anh cả, tôi và em út. Nội dung chính của truyện kể về những kỉ niệm thời thơ ấu của tác giả cùng các thành viên trong gia đình gắn liền với hình ảnh ga tàu.

câu 3. Theo văn bản, "từ tình yêu thương đó tôi lớn lên từng ngày một, tôi hiểu ra những điều gì" là:

- Những chuyến đi của bố mẹ có ý nghĩa lớn lao như thế nào.
- Anh cả đã đứng vững, đã làm cái "nóc nhà" để che chở, bao bọc và tha thứ cho bầy em bé nhỏ của mình.

câu 4. : Phương thức biểu đạt chính của văn bản là miêu tả.

: Theo tác giả Vũ Thị Huyền Trang, những buổi chiều tuổi thơ gắn liền với hình ảnh ga tàu, nơi mà cha mẹ cô thường xuyên đi qua để kiếm sống. Những buổi chiều ấy mang đến cho cô những kỷ niệm đẹp đẽ, nhưng cũng ẩn chứa nỗi buồn sâu sắc. Cô mô tả cảnh tượng những đứa trẻ nghèo khổ chờ đợi cha mẹ trở về, và tiếng cười đùa vui vẻ của họ. Tuy nhiên, bên dưới bề ngoài hạnh phúc ấy là nỗi lo lắng và hy vọng của những đứa trẻ khi cha mẹ vắng nhà. Họ phải đối mặt với khó khăn và thử thách, nhưng vẫn giữ được tinh thần lạc quan và lòng yêu thương.

: Hành động "lấy mảnh trai cứa lên thân cây" thể hiện tâm trạng buồn bã, tiếc nuối và mong chờ của nhân vật. Cây bạch đàn là chứng nhân cho những buổi chiều tuổi thơ, nơi họ chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Việc cứa lên thân cây là cách để lưu giữ ký ức, đánh dấu thời gian trôi qua và tạo ra một dấu ấn riêng biệt trong tâm hồn của họ.

: Bài học ứng xử có ý nghĩa nhất cho bản thân từ tình cảm của người anh dành cho em gái là sự kiên nhẫn, lòng trắc ẩn và khả năng vượt qua khó khăn. Người anh đã phải trưởng thành sớm, đảm nhận trách nhiệm chăm sóc em gái khi cha mẹ vắng nhà. Anh đã thể hiện sự mạnh mẽ và lòng yêu thương vô điều kiện, đồng thời truyền đạt cho em gái giá trị của sự đoàn kết và hỗ trợ lẫn nhau trong gia đình.

câu 5: Ga tàu tuổi thơ là một tác phẩm văn chương mang tính chất hồi ký, tái hiện lại những kỷ niệm đẹp đẽ của thời thơ ấu gắn liền với hình ảnh ga tàu. Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính là một cậu bé sống ở vùng quê nghèo khó, nơi mà ga tàu là biểu tượng của hy vọng và ước mơ. Cậu bé thường xuyên ra ga tàu để chờ đợi cha mẹ trở về sau những chuyến đi xa. Những khoảnh khắc ấy đã trở thành những kỷ niệm đáng nhớ, in sâu vào tâm hồn non nớt của cậu.

Câu "Cho đến buổi chiều hôm ấy anh tôi đếm trên thân cây thấy vừa tròn mười lăm vạch." sử dụng phép liệt kê "buổi chiều", "anh tôi", "thân cây", "mười lăm vạch" nhằm nhấn mạnh sự kiện đặc biệt diễn ra vào buổi chiều hôm ấy. Phép liệt kê này góp phần tăng cường hiệu quả biểu đạt, khiến câu văn thêm sinh động, giàu sức gợi hình.

Câu "Chiều ấy khi trời đã tối hẳn, anh tôi đã dắt thằng út em vào nhà, tôi vẫn còn đứng nán lại nhìn một lần nữa phía con đường mòn." sử dụng biện pháp tu từ đảo ngữ "đã dắt thằng út em vào nhà". Việc đảo ngữ này nhằm nhấn mạnh hành động "dắt thằng út em vào nhà" của anh tôi, đồng thời tạo nên nhịp điệu chậm rãi, u buồn cho câu văn, phù hợp với bối cảnh chiều tà và tâm trạng buồn bã của nhân vật.

Qua việc phân tích cấu trúc ngữ pháp và biện pháp tu từ, chúng ta có thể thấy được giá trị nghệ thuật của câu văn trong Ga tàu tuổi thơ. Tác giả đã khéo léo sử dụng ngôn ngữ để tái hiện lại những cảm xúc chân thực, sâu sắc của nhân vật chính, đồng thời khơi gợi lòng đồng cảm của độc giả đối với những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

câu 6: Ga tàu tuổi thơ
(Lược đoạn đầu: Tôi rất sợ những buổi chiều thu im ắng, bàng bạc trôi qua cuộc đời mình. Nó gợi nhớ cho tôi về những tháng năm tuổi thơ chiều nào cũng ra ngõ ngóng những chuyến tàu ngược chở nặng niềm mong mỏi... Khi ấy, mẹ tôi bị bệnh nặng, bố gói ghém tất cả gia tài và tình yêu đưa mẹ lên chuyến tàu xuôi xuống Hà Nội chữa bệnh, nhà chỉ còn ba anh em chăm nhau.)
Ở ngõ nhà tôi có một cây bạch đàn to, mỗi hôm ra ngóng bố mẹ tôi lại lấy mảnh trai cứa lên thân cây một vạch. Cho đến buổi chiều hôm ấy, anh tôi đếm trên thân cây thấy vừa tròn mười lăm vạch. Chiều ấy, khi trời đã tối hẳn, anh tôi đã dắt thằng Út em vào nhà, tôi vẫn còn đứng nán lại nhìn một lần nữa phía con đường mòn. Tôi bỗng hét lên sung sướng vì đã nhìn thấy bóng dáng thân quen của bố mẹ đang đi về phía chúng tôi. Buổi chiều muộn ấy là một buổi chiều tràn ngập niềm vui, thằng Út em sà vào vòng tay, dụi dụi vào ngực mẹ như nó vẫn còn nhớ mùi hương của sữa. Anh cả vừa hát, vừa nhảy chân sáo đi đằng sau, bố công kênh tôi trên đôi vai đã gầy sọp đi vì vất vả. Tối ấy, cả nhà trải chiếu ra giữa sân ngập tràn ánh trăng, mẹ lại hát ru em ngủ, bố kể nốt câu chuyện cổ tích "Cây khế" còn dang dở 15 ngày trước… Rồi khi em út tôi bị ung nhọt mọc đầy người, bố mẹ lại một lần nữa gồng gánh niềm tin xuôi tàu về Hà Nội. Nhà chỉ còn hai anh em chăm nhau nhưng vẫn không quên chiều chiều lại ra ngõ ngóng. Mấy đứa trẻ con trong xóm chơi bắn bi với tôi bị thua nên ghét tôi lắm, cứ chiều thấy anh em tôi ra ngõ là chúng lại xúm vào trêu rất ác: "Đồ mồ côi! Anh em nhà mồ côi bị bố mẹ bỏ rơi. Ê ồ! Ê ồ!". Tôi vừa gào khóc vừa nhặt đất đá ném lũ trẻ. Anh cả cõng tôi trên lưng đi về phía con đường mòn, chúng tôi cứ đi từ khi mặt trời bắt đầu xuống núi đến khi tôi mỏi mắt cũng không nhìn rõ hướng đi. Lúc ấy, tôi khóc khản cả cổ còn anh trai thì luôn miệng dỗ dành: "Em gái ngoan nào, để anh cõng em đi tìm bố mẹ đi tìm em út nhé. Rồi mai anh đi hái quả đùm đũm chín mọng đỏ cho ăn nhé". Đấy là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy ga tàu, hai đứa trẻ con cõng nhau đứng lọt thỏm giữa sân ga im ắng, khách xuống tàu đã về hết tự lúc nào. Anh tôi đứng lặng rất lâu, tôi thấy có vài giọt nước ấm rơi xuống đôi bàn tay đang bá vào cổ anh. Tôi biết là anh đang khóc, nhưng sau đó anh lại xốc tôi lên và cõng quay trở lại con đường mòn khi nãy. Tôi không thể nhớ nổi có biết bao buổi chiều đã đi qua cuộc đời chúng tôi buồn bàng bạc như thế. Bởi em tôi bệnh rất nặng, phải mấy năm sau em mới thật sự khỏi bệnh. Trong lúc bố mẹ tôi gồng gánh trên đôi vai mình những gian nan, vất vả để cứu lấy sinh mạng em tôi, thì anh cả đã phải lớn lên trước tuổi để che chở, bao bọc thứ niềm tin nhỏ bé trong tôi. Từ tình yêu thương đó, tôi lớn lên từng ngày một, tôi hiểu ra rằng những chuyến đi của bố mẹ có ý nghĩa lớn lao như thế nào, tôi cũng hiểu rằng anh cả là một người anh thật tuyệt vời. Lúc bố mẹ vắng nhà, anh đã đứng vững, đã làm cái "nóc nhà" để che chở vỗ về và cả tha thứ cho bầy em bé nhỏ của mình. Cho đến mãi sau này, tôi cũng không bao giờ quên những buổi chiều anh trai tôi dắt tôi ra ngõ ngóng người thân trở về. Cây bạch đàn ở ngõ đã bao lần thay vỏ, những vết khắc năm xưa đã không còn nữa nhưng vết khắc tuổi thơ thì vẫn luôn hằn trong tâm trí chúng tôi. Để sau này khi dòng xoáy cuộc đời có cuốn chúng tôi về đâu đi nữa thì những buổi chiều ngang qua cuộc đời sẽ giúp tôi tìm về nguồn cội để biết yêu thương và được yêu thương thật nhiều trong vòng tay ấm áp của gia đình.
(Vũ Thị Huyền Trang, Ga tàu tuổi thơ, Báo Tài hoa Trẻ, số 750, ngày 15-2-2012)
Những từ ngữ miêu tả không gian, thời gian trong văn bản:
+ Không gian: ngõ nhà tôi, cây bạch đàn, sân ga,...
+ Thời gian: chiều thu, chiều tà, chiều muộn, ...
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

logo footer
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
app store ch play
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved
gift-box
survey
survey
Đặt câu hỏi