10/05/2025
10/05/2025
Đoạn thơ “Thời gian” ngắn gọn chỉ bảy câu nhưng lại gây ấn tượng mạnh nhờ cách thể hiện nghệ thuật độc đáo, giàu sức gợi suy ngẫm. Nhà thơ Hữu Thỉnh đã sử dụng những biện pháp nghệ thuật linh hoạt để phác họa hình ảnh “thời gian” vừa gần gũi vừa bí ẩn, từ đó thể hiện cái nhìn sâu sắc về quy luật vô hình nhưng tác động mạnh mẽ của thời gian đối với đời sống con người.
Một trong những đặc sắc nổi bật nhất về nghệ thuật trong đoạn thơ là cách sử dụng hình thức câu thơ ngắn, dồn nén, mang tính khẩu ngữ cao. Những cụm từ như:
“Đem cho. Đem cho / Không giữ lại chút gì / Đòi lại. Đòi lại / Không hề thương tiếc…”
→ Nhịp thơ dồn dập, nhấn mạnh, gợi cảm giác vội vã, gấp gáp, không ngừng nghỉ của thời gian. Câu thơ giống như lời chất vấn, như những tiếng gõ nhịp vào ý thức người đọc, khiến ta phải tự hỏi: thời gian đã và đang trôi qua trong đời mình như thế nào?
Thủ pháp điệp từ được sử dụng nhiều lần: “đem cho”, “đòi lại”, “bày ra”, “xoa đi”… vừa tạo nhịp điệu, vừa nhấn mạnh tính hai mặt, phi lý và khó nắm bắt của thời gian. Thời gian tưởng như ban phát – “đem cho” – nhưng lại không lưu giữ điều gì; tưởng như rộng lượng – “bày ra” – nhưng cũng lạnh lùng xóa đi tất cả. Từ đó, thời gian hiện lên như một thực thể vừa bao dung vừa tàn nhẫn, vừa “ham chơi” lại “bỏ cuộc”, đầy mâu thuẫn nhưng cũng rất thật.
Điểm đặc biệt nữa là giọng điệu thơ mang tính chất đối thoại, chất vấn, tiêu biểu ở câu kết:
“Thời gian / Ông là ai?”
→ Đây là câu thơ đầy chất triết lý, mang tính ẩn dụ nhân hóa rất đặc sắc. Thời gian được gọi bằng đại từ “ông” – như một con người cụ thể, có lý trí, có hành động – nhưng lại là con người không thể gọi tên. Việc chuyển từ loạt mô tả hành động của thời gian sang một câu hỏi dồn nén cuối bài tạo nên cao trào cảm xúc và chiều sâu suy tưởng. Câu hỏi không chỉ hướng ra ngoài mà còn là lời tự vấn của con người với chính mình về quy luật thời gian và ý nghĩa tồn tại.
Ngoài ra, tính hiện đại trong ngôn ngữ thơ cũng là một điểm đáng chú ý. Tác giả không sử dụng những hình ảnh ước lệ cổ điển như “thoi đưa”, “chảy trôi”, mà thay vào đó là những động từ mạnh, đời thường: “đem cho”, “xoa đi”, “ham chơi”, “bỏ cuộc”… giúp hiện đại hóa tư duy thơ, làm cho thời gian trở nên gần gũi hơn với đời sống đương đại và con người hôm nay.
Tóm lại, đoạn thơ “Thời gian” nổi bật với những đặc sắc nghệ thuật như:
Tất cả góp phần tạo nên một cách nhìn sắc sảo, độc đáo và đầy tính nhân sinh về thời gian – một thực thể vô hình nhưng chi phối sâu sắc đến cuộc sống và nhận thức của con người.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời