10/06/2025
10/06/2025
10/06/2025
Chắc hẳn bạn đang muốn khám phá những cảm xúc sâu lắng của nhân vật trữ tình trong bài thơ "Dấu quê" của Nguyễn Minh Khiêm. Để giúp bạn hiểu rõ hơn, chúng ta sẽ cùng nhau phân tích những cung bậc cảm xúc ấy, đồng thời mở rộng ra những khía cạnh khác của bài thơ nhé.
Bài luận 600 chữ: Dấu quê - Nỗi niềm của người con xa xứ
Bài thơ "Dấu quê" của Nguyễn Minh Khiêm là một khúc ca da diết về tình yêu quê hương, là tiếng lòng của người con xa xứ luôn hướng về cội nguồn. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh, ngôn ngữ đậm chất làng quê để gợi lên những cảm xúc chân thật, sâu sắc trong lòng người đọc.
Mở đầu bài thơ là một sự "giật mình" khi "tự nhiên lại gọi tên làng". Tiếng gọi ấy như tiếng gọi của người cha đối với đứa con lạc đường, đánh thức trong tâm hồn nhân vật trữ tình những ký ức tưởng chừng đã ngủ quên. Sự "giật mình" ấy không chỉ là sự ngạc nhiên mà còn là sự xúc động, là sự thức tỉnh của tình yêu quê hương.
Tiếp theo đó là những dòng thơ gợi lên những kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với làng quê: "Bàn chân nhăn Bắc, Nam rội/Thương về cái cổng cóc ngồi dầm mưa". Hình ảnh "cổng cóc ngồi dầm mưa" gợi lên một không gian thân thuộc, bình dị của làng quê, nơi nhân vật trữ tình đã trải qua những năm tháng tuổi thơ tươi đẹp. Cùng với đó là hương vị "miếng cà nhai tự ngay xưa" như một thứ quà quê dân dã mà đậm đà, gợi nhớ về những bữa cơm đạm bạc mà ấm áp tình thân.
Những ký ức ấy không chỉ là những kỷ niệm vui vẻ mà còn là những nỗi niềm, những ước mơ: "Nghe bao lời phấn lời son/Rưng rưng lại ước mẹ còn... võng đưa". Lời ru của mẹ, vòng tay ấm áp của mẹ là những điều mà nhân vật trữ tình luôn khao khát, đặc biệt là khi phải sống xa quê hương.
Khổ thơ tiếp theo là lời khẳng định về vẻ đẹp của quê hương: "Lời quê lắm năng, nhiều mưa/Năng mưa sao ngọt, cày bừa sao thơm!". Dù cuộc sống ở quê còn nhiều khó khăn, vất vả nhưng chính những khó khăn ấy đã tạo nên một hương vị đặc biệt, một vẻ đẹp riêng của quê hương mà không nơi nào có được.
Tuy nhiên, trong sâu thẳm tâm hồn, nhân vật trữ tình vẫn cảm thấy lạc lõng, cô đơn: "Đem mình làm cuộc trưng bày/Nhìn mình chỉ thấy mình đây dâu quê". Giữa chốn đô thị phồn hoa, nhân vật trữ tình cảm thấy mình như một "dâu quê" lạc lõng, không thuộc về nơi này.
Chính vì vậy, nhân vật trữ tình luôn khao khát được trở về quê hương, được hòa mình vào mảnh đất thân yêu: "Hồn như hạt cải, hạt kê/Gieo đi trăm ngả lại về làng xanh". Dù đi đâu, về đâu, tâm hồn của người con vẫn luôn hướng về quê hương, nơi có "đất lành" và những "lời ngọt".
Bài thơ kết thúc bằng một ước vọng giản dị: "Câu thơ lạc chốn đô thành/Xin về ngọt với đất lành làng oi!". Ước vọng ấy không chỉ là ước vọng của riêng nhân vật trữ tình mà còn là ước vọng chung của những người con xa xứ, luôn mong muốn được trở về quê hương, góp một phần nhỏ bé của mình để xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp.
Đoạn văn 200 chữ phân tích cảm xúc của nhân vật trữ tình:
Trong "Dấu quê", nhân vật trữ tình trải qua một loạt cảm xúc phức tạp và sâu sắc. Ban đầu là sự "giật mình" - một sự thức tỉnh đột ngột khi nghe tiếng gọi của quê hương. Tiếp theo là nỗi nhớ da diết về những kỷ niệm tuổi thơ, từ "cổng cóc ngồi dầm mưa" đến "miếng cà nhai tự ngay xưa", tất cả đều gợi lên một không gian quê nhà thân thuộc và bình dị. Nỗi nhớ ấy hòa quyện với niềm ước ao về tình mẫu tử thiêng liêng, "rưng rưng lại ước mẹ còn... võng đưa". Dù yêu quê hương, nhân vật trữ tình cũng không tránh khỏi cảm giác lạc lõng, "chỉ thấy mình đây dâu quê" giữa cuộc sống đô thị xa lạ. Cuối cùng, tất cả những cảm xúc ấy đều hướng đến một ước vọng tha thiết: được trở về, được hòa mình vào "đất lành làng oi" và góp phần làm cho quê hương thêm tươi đẹp. Nhìn chung, cảm xúc chủ đạo của nhân vật trữ tình là nỗi nhớ quê hương sâu sắc, niềm tự hào về cội nguồn và khát vọng được sống trọn vẹn với những giá trị văn hóa truyền thống.
10/06/2025
Tham khảo ạ
Trong đoạn thơ “Dấu quê”, nhân vật trữ tình bộc lộ nỗi nhớ quê da diết, chân thành và sâu lắng. Nỗi nhớ ấy trỗi dậy rất tự nhiên – “Tự nhiên lại gọi tên làng” – như một đứa trẻ bỗng lạc đường, chỉ mong được trở về vòng tay cha mẹ. Ký ức quê hiện lên giản dị mà đầy xúc động: “Miếng cá nhai từ ngay xưa”, “Lời quê lắm nắng nhiều mưa”, “Nhiều khi đói chá thèm cơm”… Đó là những hình ảnh mộc mạc, gần gũi, gợi cảm giác thân thương, gắn bó máu thịt. Nhân vật trữ tình không chỉ hoài niệm, mà còn đau đáu khát vọng trở về, như “hạt cải, hạt kê” mong “gieo đi trăm ngả lại về làng xanh”. Quê hương không chỉ là chốn cũ, mà còn là cội nguồn, là nơi bình yên giữa cuộc đời đầy xô bồ. Cảm xúc ấy khiến người đọc cảm nhận rõ vẻ đẹp tâm hồn của nhân vật – giàu tình yêu quê hương, thủy chung và đầy khát khao được trở về nơi chôn nhau cắt rốn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời