Dưới đây là phiên bản đã sửa lỗi dựa trên gợi ý ban đầu:
Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ tiêu biểu của nền thơ ca hiện đại Việt Nam. Thơ của bà là tiếng lòng của một tâm hồn luôn luôn khao khát tình yêu, hạnh phúc đời thường, rất mực thiết tha và đằm thắm. Người ta biết đến Xuân Quỳnh với những tập thơ đã xuất bản như: Hoa dọc chiến hào, Gió Lào cát trắng, Tự hát, Hoa cỏ may, Nói cùng anh,... Và nổi bật lên đó là bài thơ "Sóng", in trong tập "Hoa dọc chiến hào" năm 1968. Đây là một trong những bài thơ nổi tiếng của Xuân Quỳnh khi nói về vẻ đẹp của người phụ nữ trong tình yêu.
Bài thơ được viết bằng thể thơ ngũ ngôn, cũng là thể thơ mà Xuân Quỳnh dành để viết về tình yêu. Cả bài thơ là âm hưởng của những con sóng biển lúc hiền dịu êm ả, lúc dữ dội ồn ào. Đó cũng chính là âm hưởng của tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu. Mượn hình ảnh của những con sóng để nói lên nỗi lòng của người con gái, thật khéo léo và tinh tế.
Mở đầu bài thơ là hình ảnh của những con sóng biển:
"Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể"
Con sóng biển muôn đời vẫn vậy, luôn luôn vận động, triền miên vô tận. Nó được tạo nên bởi hai trạng thái đối lập nhưng lại thống nhất với nhau. Thật khó để định nghĩa được rõ ràng hai trạng thái của sóng. Cũng giống như tình yêu, nó không bao giờ đứng yên. Bởi vậy, người ta vẫn thường nói "Tình yêu là sự kết nối giữa hai trái tim luôn rung động". Tình yêu là chủ đề muôn thuở của nhân loại. Đã có rất nhiều nhà thơ nổi danh khi viết về tình yêu. Đến với Xuân Diệu, ta bắt gặp một tình yêu "bốc lửa", còn đến với Xuân Quỳnh, ta lại bắt gặp một tình yêu đầy nữ tính, chân thành và giản dị:
"Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ."
Tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng luôn tồn tại trong trái tim mỗi con người. Nó là khát vọng của tuổi trẻ mà không ai muốn lãng quên. Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh thật mãnh liệt. Nó khiến nhà thơ phải thốt lên rằng:
"Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?"
Những con sóng ấy bắt nguồn từ đâu? Từ cơn gió hay từ đại dương mênh mông? Cũng giống như tình yêu, nó là khởi nguồn từ đâu, từ khi nào chẳng biết. Chỉ biết rằng tình yêu là sản phẩm của tạo hóa, mang đến cho con người nguồn sức mạnh to lớn. Tình yêu của người phụ nữ cũng vậy, cũng bắt nguồn từ đâu đó mà chẳng thể biết trước được:
"Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau"
Đứng trước biển, Xuân Quỳnh ngỡ ngàng nhận ra: Tình yêu của mình cũng giống như những con sóng ngoài kia, cũng "dữ dội và dịu êm", cũng "ồn ào và lặng lẽ". Tình yêu thật kì diệu. Nó đem đến cho con người ta những cảm giác thật tinh khôi, mới mẻ. Tình yêu khiến tâm hồn người phụ nữ thật phong phú, thật sâu sắc:
"Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được"
Tình yêu là thế. Khi yêu, con người ta luôn nhớ nhung, mong đợi. Nhất là đối với những cô gái trẻ, tình yêu càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Họ sẵn sàng hy sinh tất cả để đến với tình yêu. Đó là khát vọng muôn đời của những người đang yêu.
"Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức"
Tình yêu là thế, thật khó để cắt nghĩa. Nhưng nó là chân thành, là duy nhất, là khát vọng mà người phụ nữ muốn vươn tới:
"Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ"
Người phụ nữ ấy luôn khao khát một tình yêu trọn vẹn. Họ sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng dâng hiến tất cả để đến với tình yêu. Tình yêu ấy sẽ trường tồn cùng năm tháng, vĩnh cửu như đại dương bao la.
"Sóng" là bài thơ đặc sắc của Xuân Quỳnh khi viết về tình yêu. Với lối thơ ngũ ngôn giàu nhịp điệu, Xuân Quỳnh đã khắc họa thành công hình ảnh của những con sóng biển, đồng thời cũng là tâm hồn của người phụ nữ khi yêu. Qua đó, ta thấy được một tình yêu mãnh liệt, chân thành và đầy khát vọng của người phụ nữ.