Chỉ ra diễn biến tâm lý của nhân vật hoạ sĩ trong truyện bức tranh của Nguyễn Minh Châu

thumb up 1
thumb down
Trả lời câu hỏi của Progamingsang
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

06/09/2025

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Trong truyện ngắn "Bức tranh" của Nguyễn Minh Châu, nhân vật họa sĩ được miêu tả với những diễn biến tâm lý phức tạp và sâu sắc. Ban đầu, anh ta là một người nghệ sĩ tài năng nhưng cũng đầy kiêu ngạo và tự phụ. Anh ta luôn cho rằng mình là người duy nhất có khả năng nhìn nhận và đánh giá đúng đắn về cái đẹp. Tuy nhiên, khi chứng kiến sự thay đổi của cô gái từ một người xinh đẹp thành một người tàn tật, anh ta đã bị sốc và cảm thấy thất vọng.

Diễn biến tâm lý của nhân vật họa sĩ bắt đầu từ sự tò mò và hứng thú ban đầu. Anh ta muốn tìm hiểu thêm về cô gái và khám phá vẻ đẹp ẩn giấu bên trong con người cô ấy. Khi biết được hoàn cảnh khó khăn của cô gái, anh ta đã nảy sinh lòng thương cảm và muốn giúp đỡ cô. Tuy nhiên, khi chứng kiến sự thay đổi của cô gái, anh ta lại cảm thấy hụt hẫng và thất vọng.

Anh ta không thể chấp nhận sự thật rằng vẻ đẹp ngoại hình không phải là tất cả. Cô gái dù đã mất đi đôi chân nhưng vẫn giữ được nụ cười rạng rỡ và tinh thần lạc quan. Điều này khiến anh ta nhận ra rằng vẻ đẹp thực sự nằm ở tâm hồn và phẩm chất của mỗi con người.

Cuối cùng, nhân vật họa sĩ đã vượt qua được sự tự phụ và kiêu ngạo của bản thân. Anh ta nhận ra rằng nghệ thuật không chỉ đơn thuần là việc tạo ra những tác phẩm đẹp mắt mà còn phải phản ánh cuộc sống và con người một cách chân thực. Bức tranh cuối cùng của anh ta chính là sự kết hợp giữa vẻ đẹp ngoại hình và vẻ đẹp tâm hồn, thể hiện sự thấu hiểu và đồng cảm của anh ta đối với cô gái.

Tóm lại, diễn biến tâm lý của nhân vật họa sĩ trong truyện "Bức tranh" là một quá trình chuyển biến từ sự tự phụ đến sự thấu hiểu và đồng cảm. Qua đó, tác giả Nguyễn Minh Châu đã gửi gắm thông điệp về ý nghĩa đích thực của nghệ thuật và vai trò của tình yêu thương trong cuộc sống.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Progamingsang Trong truyện ngắn Bức tranh của Nguyễn Minh Châu, nhân vật người họa sĩ hiện lên như một con người phức tạp với những diễn biến tâm lý đầy căng thẳng, dằn vặt và thức tỉnh. Anh vốn là một họa sĩ tài hoa, say mê nghệ thuật, trong những năm tháng ở chiến trường biên giới Tây Nam Bộ, anh đã vẽ nên nhiều bức ký họa sinh động, ghi lại không khí chiến đấu sôi nổi của bộ đội. Nhưng chính trong hoàn cảnh ấy, có một lần, một người chiến sĩ trẻ đã tha thiết nhờ anh vẽ lại chân dung của mình để gửi về cho mẹ già ở quê. Người họa sĩ khi đó đã từ chối, bởi anh mải mê theo đuổi những cảm hứng sáng tạo khác, cho rằng một bức chân dung vội vã không xứng với khát vọng nghệ thuật của mình. Thế nhưng, trớ trêu thay, chính bức ký họa vội vàng ấy sau này lại trở thành một tác phẩm nổi tiếng, gắn liền với sự nghiệp lẫy lừng của anh, được nhiều người biết đến và ngưỡng mộ. Thành công vang dội của bức tranh ấy đã đưa anh lên đỉnh cao danh vọng, nhưng cũng chính nó là khởi đầu cho một sự quên lãng vô tâm, khi anh đã không giữ trọn lời hứa gửi bức tranh về cho người mẹ già ngày ngày mong ngóng hình bóng đứa con trai nơi chiến trận.

Nhiều năm sau, trong một lần tình cờ, họa sĩ gặp lại người chiến sĩ năm xưa. Cuộc gặp gỡ ấy khiến trong lòng anh trỗi dậy những dằn vặt dữ dội. Khi biết tin mẹ của người chiến sĩ vì quá thương nhớ con mà đã trở nên mù lòa, người họa sĩ như bị một nhát dao xuyên vào tim. Anh đau đớn tự hỏi: “Có phải chính tôi đã góp phần làm cho bà mẹ ấy mù lòa?”. Nỗi day dứt trào dâng không cho anh một phút bình yên. Từ chỗ từng thờ ơ, vô tâm, anh dần nhận ra lỗi lầm của mình không chỉ nằm ở sự quên lãng một lời hứa, mà sâu xa hơn, đó là sự thờ ơ trước tình cảm thiêng liêng của con người, sự vô trách nhiệm trước một niềm tin giản dị mà lớn lao. Chính lúc ấy, nhân vật bước vào một cuộc đấu tranh nội tâm vô cùng căng thẳng. Trong anh vang lên hai tiếng nói: một bên tìm cách biện hộ, đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho sự cuốn hút của nghệ thuật, cho lý tưởng sáng tác; còn bên kia – tiếng nói của lương tri, của sự thật, không ngừng nhắc nhở, buộc anh đối diện với sự giả dối và vô tâm của chính mình. Anh từng có ý nghĩ muốn lẩn tránh, muốn tẩu thoát để khỏi phải gặp lại người chiến sĩ, để không phải nhìn vào đôi mắt mù lòa của người mẹ già. Nhưng càng muốn trốn chạy, anh lại càng bị ám ảnh, càng thấy không thể tự tha thứ nếu không một lần trực diện với sai lầm của mình.

Chính trong giằng xé ấy, nhân vật họa sĩ đã có sự chuyển biến mạnh mẽ về tâm lý. Anh dần dũng cảm hơn, quyết định quay lại, đối diện với người chiến sĩ và gia đình anh, coi đó là một cách chuộc lỗi cho những gì mình đã gây ra. Khi gặp lại, thật bất ngờ, người chiến sĩ không hề trách móc, không hề oán giận, mà vẫn giữ trong mình tấm lòng bao dung, vị tha. Điều ấy càng khiến họa sĩ thêm phần day dứt nhưng đồng thời cũng là ánh sáng giúp anh thức tỉnh hoàn toàn. Anh nhận ra giá trị đích thực của nghệ thuật không chỉ nằm ở sự nổi tiếng, không phải ở cái đẹp hình thức, mà ở trách nhiệm của người nghệ sĩ trước con người, trước những mảnh đời cụ thể và giản dị. Sự thức tỉnh ấy được thể hiện rõ nhất khi anh vẽ bức chân dung tự họa. Đó không phải là một bức tranh khoe khoang tài hoa, cũng không phải là một tác phẩm để tìm kiếm sự tán dương, mà là cuộc đối diện chân thành của người nghệ sĩ với chính lương tâm mình, một sự nhìn thẳng vào sự thật để mong tìm lại sự trong sạch cho tâm hồn.

Qua hành trình tâm lý đầy sóng gió của nhân vật, Nguyễn Minh Châu đã khắc họa một cách chân thực quá trình chuyển biến của một con người: từ vô tâm, thờ ơ trước tình cảm con người, đến day dứt, tự vấn, rồi cuối cùng là thức tỉnh, dũng cảm đối diện với chính mình. Đó không chỉ là câu chuyện của riêng người họa sĩ, mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc dành cho tất cả chúng ta: sống ở đời, đừng để những hào quang hư ảo, những mải miết của công danh, sự nghiệp làm ta quên đi trách nhiệm với những người thân thiết, quên đi những giá trị giản dị mà thiêng liêng nhất của tình người. Bức chân dung tự họa của người họa sĩ trong tác phẩm vì thế không chỉ là sự cứu rỗi cho riêng anh, mà còn là một biểu tượng của hành trình con người tìm về với lương tri, tìm về với cái đẹp đích thực của tâm hồn.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved