Câu 1:
* Đặc điểm ngôn ngữ nói:
* Thiếu chủ ngữ: Câu "Hôm ấy leo lẻo cái mồm hẹn xuống" thiếu chủ ngữ, khiến cho câu trở nên mơ hồ, khó hiểu.
* Lặp từ: Câu "Hắn giương mắt nhìn thị, không hiểu." lặp lại từ "hắn", tạo cảm giác nhàm chán, thiếu sinh động.
* Dùng đại từ thay thế: Câu "Chị ấy thấy hụt tiền thì bỏ bố." sử dụng đại từ "chị ấy" để thay thế cho "thị", khiến câu trở nên thiếu mạch lạc, dễ gây hiểu nhầm.
* Sử dụng thán từ: Các câu "À, hắn nhớ ra rồi.", "Hà, ngon!" thể hiện sự bộc lộ cảm xúc trực tiếp, phù hợp với ngôn ngữ nói.
* Từ ngữ địa phương: Từ "rích bố cu" ("bố cu") là từ ngữ địa phương, góp phần tạo nên màu sắc địa phương cho cuộc đối thoại.
* Ngữ điệu: Ngữ điệu của nhân vật Chí Phèo thể hiện sự hung dữ, thô lỗ, phản ánh tính cách của nhân vật.
* Phong cách khẩu ngữ: Ngôn ngữ nói trong đoạn trích mang đậm phong cách khẩu ngữ, thể hiện rõ nét cá tính, tâm trạng của nhân vật.
Kết luận: Đoạn trích sử dụng ngôn ngữ nói một cách hiệu quả, giúp khắc họa chân thực tính cách, tâm trạng của nhân vật Chí Phèo, đồng thời tạo nên bầu không khí u ám, bi kịch của xã hội nông thôn Việt Nam thời kỳ đó.
Biện pháp tu từ:
* So sánh: "Hai con mắt trũng hoáy của thị tức thì sáng lên, thị đon đả:" so sánh đôi mắt của Thị với hình ảnh "trũng hoáy" nhằm nhấn mạnh vẻ mệt mỏi, hốc hác của Thị, đồng thời thể hiện sự nhanh nhẹn, hoạt bát khi Thị phát hiện ra cơ hội kiếm ăn.
* Nhân hóa: "Cái đói đã tràn đến xóm này tự lúc nào." Nhân hóa "cái đói" bằng động từ "tràn đến" tạo cảm giác "cái đói" như một thực thể sống, có sức mạnh tàn phá, lan rộng, đe dọa cuộc sống của người dân.
* Ẩn dụ: "Người chết như ngả rạ." Ẩn dụ "người chết" bằng hình ảnh "ngả rạ" gợi lên khung cảnh tang thương, thảm khốc do nạn đói gây ra.
* Tăng tiến: "Không khí vẩn lên mùi gây của xác người." Tăng tiến từ "vẩn lên" đến "gây của xác người" tăng thêm mức độ ghê rợn, ám ảnh của mùi hôi thối, tạo ấn tượng mạnh mẽ về sự khủng khiếp của nạn đói.
Kết luận: Biện pháp tu từ được sử dụng một cách tinh tế, góp phần tạo nên bức tranh hiện thực đầy ám ảnh về nạn đói năm 1945, đồng thời thể hiện nỗi đau đớn, bất hạnh của người dân nghèo.