câu 5: Trong bài thơ "Tiếng Việt", nhà thơ Lưu Quang Vũ đã sử dụng ngôn ngữ giàu sức gợi để miêu tả vẻ đẹp của tiếng Việt - thứ ngôn ngữ thiêng liêng gắn bó với mỗi người dân Việt Nam. Hai câu thơ đầu tiên đã khắc họa một cách tinh tế và sâu sắc tâm trạng của tác giả khi nghe thấy tiếng Việt.
"Những thanh âm tha thiết bồi hồi bật ra thành tiếng Việt trên môi..."
Câu thơ mở đầu bằng cụm từ "những thanh âm tha thiết bồi hồi". Đây là những âm thanh quen thuộc, gần gũi, mang đậm bản sắc văn hóa dân tộc. Chúng không chỉ đơn thuần là những tiếng động mà còn chứa đựng cả tâm tư, tình cảm của con người. Cụm từ này được lặp lại hai lần nhằm nhấn mạnh sự tha thiết, bồi hồi của những thanh âm ấy.
Hình ảnh "bật ra thành tiếng Việt trên môi..." là một hình ảnh ẩn dụ đầy sáng tạo. Tiếng Việt không phải là thứ tiếng được học thuộc lòng hay ghi nhớ mà nó được sinh ra từ chính trái tim, từ chính tâm hồn của mỗi người. Nó là kết quả của quá trình tiếp thu, trau dồi và rèn luyện lâu dài.
Hai câu thơ ngắn gọn nhưng đã thể hiện được tình yêu tha thiết, nồng nàn của tác giả đối với tiếng Việt. Đó là thứ tiếng giản dị, mộc mạc nhưng lại vô cùng thiêng liêng, cao quý. Tiếng Việt là sợi dây nối liền tâm hồn của mỗi người với quê hương, đất nước.
Bên cạnh đó, việc sử dụng các biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa cũng góp phần làm cho lời thơ thêm sinh động, hấp dẫn. So sánh "những thanh âm tha thiết bồi hồi" với "tiếng Việt" giúp người đọc dễ dàng hình dung được sự gắn bó mật thiết giữa âm thanh và ngôn ngữ. Nhân hóa "bật ra thành tiếng Việt" khiến cho tiếng Việt trở nên có linh hồn, có sức sống mãnh liệt.
Như vậy, qua hai câu thơ trên, Lưu Quang Vũ đã thể hiện được tình yêu tha thiết, nồng nàn của mình đối với tiếng Việt. Tiếng Việt là thứ tiếng thiêng liêng, cao quý, là niềm tự hào của mỗi người dân Việt Nam.
câu 6: :
Qua bài thơ, tác giả muốn gửi gắm thông điệp rằng: Hãy trân trọng những giá trị truyền thống, giữ gìn bản sắc dân tộc, đừng vì chạy theo lối sống hiện đại mà đánh mất đi những nét đẹp văn hóa vốn có.
:
Bài thơ "Tiếng Việt mến yêu" của Nguyễn Phan Hách là một tác phẩm thể hiện tình yêu tha thiết với ngôn ngữ mẹ đẻ. Tác giả đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật để làm nổi bật vẻ đẹp của tiếng Việt, đồng thời khẳng định vai trò quan trọng của nó đối với đời sống tinh thần của con người.
Phân tích nội dung:
* Bài thơ được mở đầu bằng hình ảnh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống: "Mùa xuân đất nước/ Nắng vàng rực rỡ". Hình ảnh này gợi lên niềm vui, sự phấn khởi, tạo bầu không khí lạc quan, tươi sáng cho toàn bộ bài thơ.
* Tiếng Việt được ví như "tiếng hát", "tiếng cười", "tiếng nói", "tiếng lòng" của con người. Qua đó, tác giả muốn khẳng định tiếng Việt là ngôn ngữ của tâm hồn, là tiếng nói của trái tim, là sợi dây gắn kết giữa con người với nhau.
* Tiếng Việt còn được so sánh với "dòng sông xanh", "biển rộng mênh mông", "núi cao hùng vĩ". Những hình ảnh ẩn dụ này giúp người đọc cảm nhận được sự giàu đẹp, phong phú của tiếng Việt, đồng thời cũng thể hiện sự trường tồn, bất diệt của ngôn ngữ này.
* Cuối cùng, tác giả nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giữ gìn và phát huy tiếng Việt: "Hãy giữ lấy tiếng ta/ Trong cuộc sống hôm nay". Lời kêu gọi này thể hiện trách nhiệm của mỗi người dân Việt Nam trong việc bảo vệ và phát triển ngôn ngữ của dân tộc.
Phân tích nghệ thuật:
* Ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, dễ hiểu nhưng vẫn giàu sức biểu cảm.
* Sử dụng nhiều biện pháp tu từ như so sánh, nhân hóa, ẩn dụ,... góp phần làm tăng tính gợi hình, gợi cảm cho bài thơ.
* Giọng điệu thơ nhẹ nhàng, tha thiết, thể hiện tình yêu tha thiết của tác giả dành cho tiếng Việt.
Kết luận:
Bài thơ "Tiếng Việt mến yêu" của Nguyễn Phan Hách là một tác phẩm hay, thể hiện tình yêu sâu sắc của tác giả dành cho ngôn ngữ mẹ đẻ. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của tiếng Việt mà còn khơi dậy lòng tự hào dân tộc, nhắc nhở chúng ta phải biết trân trọng và giữ gìn bản sắc văn hóa của dân tộc.