13/04/2025
Làm sao để có câu trả lời hay nhất?
13/04/2025
14/04/2025
Bài thơ “Màu hoa còn lại” của Xuân Quỳnh là một trong những thi phẩm tiêu biểu cho phong cách thơ trữ tình sâu lắng và nhiều suy tư của nữ thi sĩ. Bài thơ mang vẻ đẹp của nỗi buồn chiêm nghiệm, của những hoài niệm xa xăm và đặc biệt là sự thức tỉnh trong tâm hồn người phụ nữ đã trải qua nhiều biến cố cuộc đời. Dưới lớp vỏ ngôn ngữ giản dị là những triết lý sâu sắc về thời gian, kỷ niệm, tình yêu và giá trị bền vững của cảm xúc.
Bài thơ mở ra bằng một hình ảnh đầy ẩn dụ: “Tôi trở về đúng nghĩa trái tim tôi / Là máu thịt, đời thường ai chẳng có”. Trở về với chính mình, nhà thơ gạt bỏ những ảo ảnh, những lý tưởng hư vô để chạm đến cái bản thể sâu xa nhất – trái tim. Trái tim không chỉ là biểu tượng của cảm xúc mà còn là sự tồn tại thực, giản dị trong đời sống mỗi con người. Sự trở về ấy không phải là lùi bước, mà là kết quả của quá trình va vấp, trải nghiệm để nhận ra điều gì là chân thực, điều gì còn lại sau tất cả.
Mỗi khổ thơ là một tầng suy ngẫm. Hình ảnh “bông hoa tím ven đường”, “giọt sương trên lá cỏ”, “ánh nắng loang” đều là những hình ảnh quen thuộc, giản dị nhưng lại gợi ra cảm giác mong manh, dễ tan biến. Thiên nhiên trong thơ Xuân Quỳnh không phải chỉ để ngắm nhìn mà còn mang tính biểu cảm cao, là nơi gửi gắm tâm trạng. Những màu sắc, âm thanh ấy cũng chính là những kỷ niệm trong đời người – đẹp, nhưng dễ phai tàn.
Tuy nhiên, giữa những mất mát và hoài nghi, bài thơ vẫn le lói một tia hy vọng. Hình ảnh “màu hoa còn lại” là một kết tinh của vẻ đẹp bền vững, như một dấu vết không thể xóa nhòa của cảm xúc chân thành. Màu hoa ấy không ồn ào, rực rỡ, nhưng bền bỉ và âm thầm sống sót qua bao biến động. Đó cũng chính là tình yêu đích thực – không phô trương nhưng sâu nặng, không rực cháy nhất thời nhưng lặng lẽ sống lâu dài trong ký ức.
Với giọng thơ trầm lắng, ngôn từ giản dị mà giàu sức gợi, Xuân Quỳnh đã vẽ nên một bức tranh tâm trạng đậm chất nữ tính, sâu sắc và tinh tế. Thơ chị không tìm kiếm sự lớn lao, mà đi vào những điều rất đỗi quen thuộc của đời sống, từ đó soi chiếu vào những rung động rất người. “Màu hoa còn lại” không chỉ là bài thơ về tình yêu, mà còn là bài học về sự trưởng thành trong cảm xúc, khi con người biết chấp nhận quá khứ, biết giữ lấy những điều giản dị nhưng chân thành trong cuộc đời.
Xuân Quỳnh, bằng trái tim nhạy cảm của một người phụ nữ từng trải, đã viết nên một khúc trữ tình đẹp, buồn mà không bi lụy, lặng lẽ mà giàu sức sống. “Màu hoa còn lại” như một lời nhắn nhủ: dù thời gian có trôi, tình yêu nếu chân thành vẫn sẽ luôn là điều thiêng liêng và bền bỉ nhất trong mỗi con người.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
19 phút trước
Top thành viên trả lời