Phân tích nghệ thuật tự sự trong tác phẩm chí phèo của nam cao

ADS
thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Qth Huyen
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
ADS
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

22/12/2023

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Trong tác phẩm "Chí Phèo" của Nam Cao, nghệ thuật tự sự được thể hiện qua nhiều nét đặc trưng. Đầu tiên, tác giả sử dụng lối trần thuật độc đáo, di chuyển điểm nhìn liên tục từ người kể giấu mặt sang nhân vật hoặc ngược lại, từ nhân vật này qua nhân vật khác. Điều này tạo nên tính đối thoại đa thanh, làm cho câu chuyện trở nên sống động và hấp dẫn. Ngoài ra, Nam Cao còn sử dụng nghệ thuật trần thuật kể truyện linh hoạt tự nhiên phóng túng mà vẫn nhất quán, chặt chẽ. Ông đảo lộn trình tự thời gian, mạch tự sự có những đoạn hồi tưởng, liên tưởng tạt ngang, tưởng như lỏng lẻo nhưng thực sự rất tự nhiên, hợp lý và hấp dẫn. Điều này giúp tạo nên sự phong phú và đa chiều trong việc tái hiện cuộc sống và tâm lý của nhân vật. Ngoài ra, trong "Chí Phèo", Nam Cao còn sử dụng độc thoại nội tâm để thể hiện tâm trạng và suy nghĩ của nhân vật chính. Điều này giúp người đọc tiếp cận được sâu hơn vào tâm lý và cảm xúc của nhân vật, tạo nên sự đồng cảm và hiểu biết về họ. Tổng thể, nghệ thuật tự sự trong tác phẩm "Chí Phèo" của Nam Cao được thể hiện qua lối trần thuật đa chiều, sử dụng trình bày linh hoạt và độc thoại nội tâm. Điều này tạo nên tính chân thực và sâu sắc trong việc tái hiện cuộc sống và con người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
4everalone

22/12/2023

Câu trả lời uy tín

Truyện ngắn Chí Phèo đã xây dựng  nên một thứ ngôn ngữ thế giới quan đặc biệt, riêng có để biểu đạt bức tranh thế giới phân lập kẻ bên lề và trung tâm dưới sự tác động của tính chất quần ngư tranh thực và định kiến lạnh lùng. Ngôn ngữ thế giới quan ấy góp phần tạo dựng nên nghệ thuật tự sự đặc sắc, phong cách độc đáo trong truyện ngắn của Nam Cao.         

Trong một diễn ngôn tự sự, trần thuật là linh hồn, yếu tố cốt lõi. Nghệ thuật trần thuật gắn liền với người kể và điểm nhìn nhất định. Lựa chọn cự ly, trường nhìn gắn với tọa độ không – thời gian sẽ đem đến một góc nhìn, cách nhìn về cuộc sống và con người. Cho nên, trần thuật luôn là một thứ ngôn ngữ nghệ thuật quan trọng trong tác phẩm truyện. Với Chí Phèo, nhà văn Nam Cao đã tạo ra một lối trần thuật độc đáo, làm cơ sở tạo nên tính đối thoại đa thanh là trần thuật từ nhiều điểm nhìn qua việc di chuyển điểm nhìn liên tục từ người kể giấu mặt sang nhân vật hoặc ngược lại, từ nhân vật này qua nhân vật khác. Toàn bộ tác phẩm được kể từ điểm nhìn của người kể giấu mặt, tạo cảm giác về cái nhìn từ  bên ngoài, khách quan, kể những gì trông thấy. Tuy nhiên, điểm nhìn ấy được di chuyển qua nhân vật, kể bằng lời nói hoặc dòng độc thoại nội tâm. Giữa hai điểm nhìn/ ngôi kể này có sự chuyển tiếp bằng kiểu lời trần thuật nửa trực tiếp – lời là của người kể giấu mặt nhưng điểm nhìn lại ở nhân vật. Ngay đoạn mở đầu tác phẩm sự di chuyển linh hoạt này đã được thể hiện rõ nét: “Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời, có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: Đời là tất cả nhưng cũng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại. Nhưng cả làng Vũ Đại ai cũng nhủ: “Chắc nó trừ mình ra!”. Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế thì có phí rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi này! A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi, hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo? Mà có trời biết! Hắn không biết, cả làng Vũ Đại cũng không ai biết.”

 Khi di chuyển điểm nhìn ta sẽ thấy sự kết hợp hài hòa, linh hoạt giữa điểm nhìn bên ngoài và bên trong, điểm nhìn của người kể đứng ngoài và điểm nhìn nhân vật, điểm nhìn toàn tri và hữu tri, khách quan và chủ quan. Cùng một sự kiện, nhân vật, ta bắt gặp nhiều cái nhìn, điểm nhìn mang theo cách đánh giá, thái độ khác nhau, đối lập, xung đột với nhau. Ngay đoạn mở đầu, nói về tiếng chửi của Chí Phèo, ta sẽ thấy cái nhìn bên ngoài của người kể giấu mặt muốn tìm hiểu tường tận bài chửi của Chí, đối tượng, mục đích cuối cùng của tiếng chửi đó là gì. Nhưng trong cái nhìn của dân làng Vũ Đại thì Chí Phèo chửi đơn thuần như một thói quen, quán tính “cứ rượu xong là chửi”, chửi như người khác say hát nghêu, không có gì đáng quan tâm hay bất ngờ. Vì thế họ im lặng, họ nghĩ “chắc nó trừ mình ra”. Còn đối với bản thân Chí Phèo tiếng chửi chất chứa cả nỗi đau, khao khát, niềm phẫn uất lẫn tuyệt vọng. Đó là nỗ lực giải trung tâm, được thừa nhận, được giao tiếp dù phải gây hấn, nhận lại sự nhục mạ.

Khi lựa chọn trần thuật từ nhiều điểm nhìn và di chuyển linh hoạt, nhà văn Nam Cao đã sử dụng đại từ nhân xưng trung hòa sắc thái biểu cảm, gây cảm giác lạnh lùng khi gọi bằng “hắn”, “thị”. Tuy nhiên chính những đại từ này khiến ngữ nghĩa được chuyển đổi linh hoạt thành các ngôi khác nhau trong tình huống, ngữ cảnh cụ thể. “Hắn”, “thị” là cách gọi từ bên ngoài, người khác dùng để chỉ Chí Phèo, thị Nở tự nó mang theo cái nhìn có vẻ định  kiến, bề bậc của những người ở trung tâm với những kẻ bên lề, thấp kém, dị dạng với thái độ khinh thị. Còn khi lời trần thuật là lời nửa trực tiếp thì những “hắn”, “thị” lại là cách tự xưng, tự xác định vị thế của mình với người khác, với xã hội. Nó là một kiểu xưng ít định danh nhất, không bao gồm quyền năng, thái độ, hay đại diện cho điều gì. “Hắn”, “thị” trần trụi là những con người thuộc một giới, như người khác nhìn để phân biệt họ với người khác, để hiểu sự tồn tại, hiện hữu của họ chỉ có thế, những gì là bản năng, bản thể tự nhiên nhất mà khi sinh ra được trời phú. Bên cạnh các đại từ nhân xưng, Nam Cao còn dùng tên để định danh, hoặc giữ chức năng như một cách xưng hô. Khi dùng đến tên cũng là cách định danh con người mang bản chất xã hội nào đó. Tại Sao là Chí Phèo không phải là Chí? Ngay tên gọi gắn với biệt danh mà cái trung tâm, đa số dùng để gọi đánh dấu một giá trị, vị trí của con người. Từ Chí đến Chí Phèo là hai quãng đời/ cuộc đời, số phận, vị trí khác nhau. Nó không đơn thuần là tên gọi mà mang trong đó sự biến đổi của thân phận, nhân cách, tâm hồn từ đánh giá bên ngoài. Thị Nở, thị, Nở là cách gọi không hoàn toàn giống nhau mang theo những điểm nhìn, cái nhìn với cảm xúc, thái độ khác nhau.

Khi trần thuật từ nhiều điểm nhìn thì tất yếu dẫn tới sự đối thoại trong ngôn ngữ, nhất là ngôn ngữ thế giới quan. Bởi điểm  nhìn, cách sử dụng ngôn ngữ để định danh, môt tả mang theo những ý niệm, quan điểm, tư tưởng, tình cảm riêng của chủ thể đó. Vì thế, cùng một nhân vật, trong các khoảng thời gian, không gian gắn với các tình huống khác nhau sẽ có những cái nhìn khác nhau, đối lập/ đối thoại bình đẳng. Tổng thể những cái nhìn đó sẽ cho người đọc một cái nhìn bao quát, tổng thể, xóa tan mọi định kiến, thấy được mọi mặt, mọi phần trong một con người. Để từ đó, mỗi nhân vật hiện lên như một con người sống, động, như con người, mang bản thể muôn thuở với những phần tốt, xấu, thiện, ác, hiền, dữ, con, người… Điển hình nhất là Chí Phèo, thị Nở. Với Chí Phèo, Bá Kiến coi hắn là tay chân, là kẻ có thể sai khiến làm mọi việc chỉ cần mềm rắn đúng lúc, chỉ cần cho vài đồng bạc uống rượu; dân làng Vũ Đại coi hắn là quỷ dữ, là kẻ gây ra đau thương nên chết cũng không tiếc; bà cô thị Nở thấy Chí Phèo là con số 0, là mối ô nhục nếu cháu bà lấy hắn; trong khi đó thị Nở thấy hắn rất hiến, thấy đáng thương và tội nghiệp, nhất là đáng yêu. Nhưng điều quan trọng và độc đáo nhất là Nam Cao không tách bạch, thấy con người rời rạc ở các trạng thái, tính cách, mà ông thường xuyên để nhân vật hiện lên trong trạng thái lưỡng tính, nước đôi, chập chờn ở hai bờ say – tỉnh, người – con, hiền – dữ, thiện – ác, đáng thương – đáng trách, nạn nhân – tội nhân… Vì thế chúng ta khó có thể trả lời một cách rạch ròi câu hỏi cho tình huống cuối cùng rằng Chí Phèo đến nhà và giết Bá Kiến trong trạng thái say hay tỉnh? Cái thế lập lờ, nước đôi ấy là là đặc điểm người nhất, mang tính phổ quát nhân loại của con người muôn thuở.

Nhắc đến truyện ngắn không thể không nhắc đến những nhân vật xuất hiện trong truyện, cũng đồng nghĩa với việc mỗi nhân vật đều sở hữu một tính cách, một tâm lí khác nhau. Phải nói rằng tài sử dụng nghệ thuật trong Nam Cao quả thật vô cùng độc đáo, ông tiếp tục đưa nghệ thuật tự sự theo dòng nội tâm nhân vật để thuật lại diễn biến sự việc. Vì thế, trong lời trần thuật ta thấy được sự xuất hiện của hiện tại và hồi ức cứ lồng ghép vào nhau qua đoạn mở đầu, đoạn tả Chí Phèo “bâng khuâng tỉnh dậy sau một cơn say rất dài” ở cuối truyện. Không những thế với một số tình huống lời người kể và lời nhân vật có khi nhập vào nhau khiến cho điểm nhìn trần thuật cũng thay đổi một cách linh động. Từ yếu tố đó đã làm cho câu chuyện được thuật lại bằng một cái nhìn khách quan từ bên ngoài, lúc lại chuyển hoá thành điểm nhìn chủ quan của nhân vật từ bên trong. Xét trên nghệ thuật bằng những thực tế ta đã phải thả mình vào Chí Phèo để chiêm nghiệm văn học cùng Nam Cao, tác giả không chấm dứt nghệ thuật tại đó khi tiếp tục đưa nghệ thuật độc thoại nội tâm để điểm tô tác phẩm. Đó là cách dẫn chuyện hoàn toàn biến ảo tình tường mà mới mẻ trong Nam Cao, với mục đích cho độc giả cảm nhận và thấu hiểu hoàn toàn chủ đề và tư tưởng của tác phẩm này.

Một đặc sắc nữa trong truyện ngắn của Nam Cao đó là mô hình hóa mở đầu và kết thúc. Nếu truyện Chí phèo có một cái kết thúc khác thì chắc đã không thể tạo được sự độc đáo như vậy. Ở truyện ngắn Chí Phèo ta thấy rất rõ những sự gia công sáng tạo này. Tác phẩm mở đầu bằng hình ảnh hắn (Chí Phèo) vừa đi vừa chửi, cứ rượu xong là chửi. Sự xuất hiện của Chí Phèo gắn liền với tiếng chửi xác nhận một mốc thời gian cụ thể - thời điểm hiện tại. Tác phẩm kết thúc bằng chi tiết: Ðột nhiên thị thấy thoáng hiện ra một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà cửa và vắng người lại qua..." đây tạo nên một sự đầu kết tương ứng.

Với ngôn ngữ và nghệ thuật tự sự độc đáo, Nam Cao đã tạo nên một thế giới nghệ thuật riêng, mang tính khái quát cao, thể hiện những vấn đề muôn thuở về cuộc sống và con người trong Chí Phèo. Do đó tác phẩm vừa mang tính hiện thực cao, vừa mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc, thể hiện những trăn trở của nhà văn về quyền sống, về vấn đề nhân tính, nhân phẩm của con người trong xã hội “quần ngư tranh thực” và định kiến nặng nề. Các yếu tố đặc sắc của nghệ thuật tự sự cũng mang đến một cái nhìn, một góc tiếp cận mới mẻ, mang tính khám phá, phát hiện sâu sắc về hiện thực và phận người trong hình thái xã hội đặc thù. Bên cạnh đó, việc kiến tạo ngôn ngữ chính là tạo nên mã nghệ thuật cho tác phẩm, một hình thức diễn đạt phù hợp với diễn ngôn tự sự, khiến tác phẩm như một dụ ngôn về thân phận, kết tinh tư tưởng, quan niệm nghệ thuật về con người, quan niệm thẩm mỹ độc đáo. Tất cả những điều đó đã làm nên một Chí Phèo, một mô hình cấu trúc thể loại gắn với những cách tân, sáng tạo lớn của Nam Cao về mặt nghệ thuật theo xu hướng tự sự hiện đại, mang đậm chất đối thoại, đa thanh, phức điệu.

 

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
ADS
avatar
level icon
Hải Lữ

22/12/2023

Văn học là nhân học, văn học được coi là một đóng góp vĩ đại trong quá trình hình thành nhận thức trong một con người. Hơn hết mỗi tác phẩm trong văn học là một hình ảnh thu nhỏ phản ánh xã hội thực tiễn hoặc xã hội của tương lai. Những giá trị đó đã từng ngày đưa độc giả tiếp cận với văn học một cách văn minh mà thực tế nhất. Nằm trong số những tác phẩm ẵm trọn giá trị đó “Chí Phèo” của tác giả Nam Cao đã thành công giúp người đọc chiêm nghiệm ra chân lí và những bất công của xã hội phong kiến thời bấy giờ. Để nổi bật lên những vấn đề đó Nam cao không chỉ sử dụng những giá trị nội dung, cùng với đó là những giá trị nghệ thuật được điểm tô một cách tài tình, một trong số đó phải kể đến nghệ thuật tự sự trong truyện ngắn “Chí Phèo”.

Truyện kể về Chí Phèo - một đứa trẻ bị bỏ hoang tại lò gạch cũ và không nơi nương tự, hắn được người dân làng Vũ Đại truyền tay nhau để nuôi lớn. Sau khi đã trưởng thành Chí tìm đến công việc làm canh điền cho nhà Bá Kiến, nhưng rồi Chí bị vu oan và bị bắt nhốt vào tù. Sau quá trình bảy năm trong tù Chí đã hoàn toàn biến thành một con người khác, hắn quay trở lại làm việc cho nhà Bá Kiến với mục đích đổi công lấy tiền mua rượu. Chí bị tha hóa đến nỗi người dân làng Vũ Đại ví hắn như một con quỷ dữ, đều xa lánh và miệt thị hắn. Cho đến một ngày Chí gặp được Thị Nở, được Thị nấu cho bát cháo hành, một bát cháo đơn thuần đó đã khiến Chí khát kháo trở lại cuộc sống lương thiện để được bên cạnh Thị Nở. Một lần nữa nữa Chí bị đạp xuống vực vì bà cô của Thị không đồng ý. Chí Phèo tuyệt vọng, lại uống và cầm dao đến nhà Bá Kiến đòi lương thiện.

Mỗi bài văn luôn cần có một mở bài cũng như việc mỗi câu chuyện luôn cần một lời dẫn. Tại vì sao? Vì sao lời dẫn trong một câu chuyện có vai trò quan trọng như vậy? Có thể hiểu lời dẫn là bức tường tàng hình của mỗi tác phẩm, tác giả sẽ đưa người đọc xuyên qua bức tường đó để đến, để cảm nhận từng giá trị chất chứa và tiềm tàng trong mỗi câu chuyện. Phải chăng tác giả Nam cao đã quá đỗi quen thuộc với những xuất phát, những tiên phong, bởi sau khi đọc “Chí Phèo” ấn tượng đầu tiên phải kể đến đó là cách dẫn chuyện vô cùng linh hoạt. Linh hoạt bởi lối trần thuật trực tiếp, linh hoạt qua cách đan xen giữa lời người kể chuyện qua “Hắn vừa đi vừa chửi...” với độc thoại của nhân vật “Ờ! Thế này thì tức thật!...”. Dù cho tác phẩm được kể theo ngôi thứ ba nhưng qua một số chi tiết trong truyện, ta thấy Nam Cao dường như muốn đặt bản thân vào thân phận của Chí để phần nào lột tả hoàn toàn được những giá trị tiềm ẩn bên trong con người này. 

Nhắc đến truyện ngắn không thể không nhắc đến những nhân vật xuất hiện trong truyện, cũng đồng nghĩa với việc mỗi nhân vật đều sở hữu một tính cách, một tâm lí khác nhau. Phải nói rằng tài sử dụng nghệ thuật trong Nam Cao quả thật vô cùng độc đáo, ông tiếp tục đưa nghệ thuật tự sự theo dòng nội tâm nhân vật để thuật lại diễn biến sự việc. Vì thế, trong lời trần thuật ta thấy được sự xuất hiện của hiện tại và hồi ức cứ lồng ghép vào nhau qua đoạn mở đầu, đoạn tả Chí Phèo “bâng khuâng tỉnh dậy sau một cơn say rất dài” ở cuối truyện. Không những thế với một số tình huống lời người kể và lời nhân vật có khi nhập vào nhau khiến cho điểm nhìn trần thuật cũng thay đổi một cách linh động. Từ yếu tố đó đã làm cho câu chuyện được thuật lại bằng một cái nhìn khách quan từ bên ngoài, lúc lại chuyển hoá thành điểm nhìn chủ quan của nhân vật từ bên trong. Xét trên nghệ thuật bằng những thực tế ta đã phải thả mình vào Chí Phèo để chiêm nghiệm văn học cùng Nam Cao, tác giả không chấm dứt nghệ thuật tại đó khi tiếp tục đưa nghệ thuật độc thoại nội tâm để điểm tô tác phẩm. Đó là cách dẫn chuyện hoàn toàn biến ảo tình tường mà mới mẻ trong Nam Cao, với mục đích cho độc giả cảm nhận và thấu hiểu hoàn toàn chủ đề và tư tưởng của tác phẩm này.

Cho đến thời điểm hiện tại cây bút nghệ thuật trong Nam Cao đều đã hoàn toàn chinh phục những đón nhận trên mọi phương diện. Bởi vì sao? Có lẽ truyện ngắn đối với nhà văn là cánh cửa mở ra để tiếp tục niềm đam mê với văn học, chính từ niềm đam mê đó, Nam Cao đã đem đến cho người đọc những nội dung thuần khiết, sâu sắc, những nghệ thuật tài hoa mà tinh tế. Chính tác giả đã chiêm nghiệm: “Nghệ thuật không phải là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật chỉ có thể là những đau khổ kia thoát từ những kiếp lầm than”, bởi vì vậy nghệ thuật trong tác giả là một giá trị ngang hàng với vô vàn giá trị cao cả khác. Thế nên Chí Phèo nói riêng và những tuyệt phẩm khác nói chung đầu mang đậm một sắc phái nghệ thuật độc lập mà mới mẻ xuất phát từ chính tâm tư của Nam Cao. Đồng thời nghệ thuật tự sự trong Chí Phèo đã đang và sẽ luôn luôn để lại ấn tượng sâu sắc trong trái tim mỗi người đọc. Bởi mỗi một giá trị nhỏ bé trong nghệ thuật tự sự đó là một cơ sở để xây dựng nên một tượng đài nghệ thuật lớn trong tác phẩm, thế nên với việc sử dụng nghệ thuật tự sự trên là một lựa chọn đúng đắn và thành công với với tác phẩm Chí Phèo nói riêng và thành công cho chính sự nghiệp văn học của Nam Cao nói chung.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

logo footer
FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
Location Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Ô Chợ Dừa, Quận Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
app store ch play
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Nguyễn Tuấn Quang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved
gift-box
survey
survey
Đặt câu hỏi