24/07/2024
24/07/2024
Trong bài thơ "Ngôi nhà của mẹ", nhân vật trữ tình được tác giả Hữu Thỉnh mô tả như một người con trở về nhà, nhớ về quá khứ và tình thương của mẹ. Chiếc vé tàu cũng trở thành dấu ấn rõ nét của sự hoài nghi và sợ hãi khi nhân vật quay trở về nơi mình gọi là nhà.
Nhân vật trữ tình đong đầy cảm xúc khi nhìn thấy chiếc chõng tre xưa, nơi mà mẹ thường ngồi khâu, cha thường chẻ lạc. Từng khoảnh khắc xa cách, những quãng đời bao la hiện lên trong lòng nhân vật. Mỗi hồi ức như lớp lấp bằng đan xen, trăm cánh rừng về dưới giọt ranh thưa.
Đến với mẹ, nhân vật được trao trách nhiệm mới, gánh nước, nấu cơm, những công việc thường ngày mà không cần giấu khói. Mẹ, là ngọn lửa nhà tan, luôn giúp nhân vật tìm an ủi trong cuộc sống. Mỗi chi tiết nhỏ như chiếc dây phơi áo, vó nhện trên tường cũ đều là những kỷ niệm thân thương về những nỗi cô đơn và cách xa.
Nhân vật trữ tình nhận ra rằng, để về với mẹ, không chỉ cần đi ngược con đường đã làm nên xa cách, mà còn phải vượt qua từng bước hiểm nghèo, lách qua những ngày súng nổ. Mỗi chân thêm một bước, nhân vật cảm nhận sự gần gũi với mẹ, như chính lúc này, khi bước chân chưa kín mảnh sân nhà.
Ngôi nhà của mẹ không chỉ là nơi chốn yên bình, mà còn là hồn thơ của tuổi thơ, hình ảnh của tình mẹ mãi mãi là ban đầu và kết thúc của cuộc đời con. Nhân vật trữ tình nhận được bài học về tình cảm và hy sinh, giúp họ nhớ mãi giá trị không thể đo lường của tình mẹ, nơi mà họ đến và đi trong suốt cuộc đời mình.
Cuối cùng, nhân vật trở về với tựa nhưng ngưỡng cửa với lòng biết ơn sâu sắc, nguyện chia sẻ yêu thương và sẻ bớt gánh nặng của mẹ, để ngôi nhà của mẹ không chỉ là nơi ẩn náu mà còn là biểu tượng của tình thương vĩnh cửu.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời